Edit+Beta: Tiểu Đinh Ngư
“Tụi tao không có một đứa con không nghe lời như mày, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”“Nuôi mày mười mấy năm, báo đáp tụi tao không phải là lẽ đương nhiên sao?”“Thật sự cho rằng mình là thiên kim đại tiểu thư, đến việc kết hôn cũng kén cá chọn canh, để tao xem mày rời khỏi nhà họ Lâm thì sống sót bao lâu!”Những ký ức xa lạ lại hỗn loạn ùa vào trong đầu , mang theo những cảm tiêu cực mạnh mẽ.Không biết qua bao lâu, Lâm Tê nghe thấy xung quanh vang lên những âm thanh ồn ào.Cô cảnh giác mở mắt ra, ánh sáng chói lóa lập tức bao trùm toàn bộ tầm của .Lọt vào trong mắt là một căn phòng hiếm lạ và cổ quái, giống như tửu lâu lại không giống.Những hoa văn kỳ lạ trên bàn lót bằng nhiều loại sứ tinh xảo, một số bên trong còn có điểm tâm, một số thì chứa đầy chất lỏng màu đen.Có không ít người mặc thống nhất một trang phục kỳ lạ đang đi qua đi lại trong phòng, kèm theo đó là âm thanh nhỏ của những cuộc trò chuyện: “Một tách Cappuchino phải không ạ? Được, xin đợi một chút.”“Đây là Americano đá của ngài, mời ngài từ từ thưởng thức.”Đây là ở đâu?Quán cà phê?Ba chữ chợt xuất hiện trong đầu khiến cho bối rối trong chốc lát.Lâm Tê là một tử sĩ bồi dưỡng bởi Thụy Vương của hoàng triều Đại Du.Cô nhà tan cửa nát từ khi còn nhỏ, sau khi Thụy Vương cứu thì bị đưa vào Thiên Cơ Các, một tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ để huấn luyện, trong vòng vài năm, đã trở thành sát thủ đứng đầu nổi tiếng nhất thiên hạ.Với kỹ năng võ thuật vô song, là con dao sắc bén trong tay Thụy Vương.Cô đã bán mạng cho hắn ta nhiều năm, cuối cùng lại phát hiện ra hắn ta là một kẻ giả tạo và âm hiểm, thậm chí gia đình của cũng bị hắn ta sát .Sau khi biết chân tướng, Lâm Tê ngay lập tức tạo phản, cuối cùng lại chết trong cuộc bao vây đó.Khi mở mắt ra lần nữa, đã đến nơi này.Cô còn chưa kịp tìm hiểu hình, thì nghe xung quanh có người kinh ngạc hô lên:“Mau kìa, chị mặc hán phục kia thật xinh đẹp, là minh tinh sao?”“Cái tạo hình này thật là đặt biệt, cosplay thích khách sao?”“Cái nhan sắc này, không phải minh tinh thì cũng là người nổi tiếng trên mạng, có ai biết là người đó là ai không?”Nhiều người trong quán cà phê đều ý đến đang đứng ở cửa, mặc một bộ cổ trang màu đen, đầu đội nón cối, vẻ mặt lạnh lùng lại thần bí, bọn họ sôi nổi thì thầm hoặc là lấy điện thoại ra lén chụp ảnh.Lúc này Lâm Tê mới nhận ra trang phục của bọn họ đang mặc đều rất quái dị, còn có rất nhiều người trong số đó đang cầm những viên gạch mỏng kỳ lạ chỉa về phía mình.
Dưới cái của mọi người, cả người không khỏi cảm thấy căng thẳng.Lúc này bên trong lại truyền đến một âm thanh khác: “Lâm tiểu thư, cuối cùng thì cũng đến rồi.”Lâm Tê nghiêng đầu , thì thấy một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ không kém đang ngồi trên ghế bên cạnh cửa, ôn hòa chuyện với mình.Bên cạnh không có ai cả, không lẽ ông ta đang chuyện với mình?Thấy bất , trong mắt Hoàng Duệ không khỏi hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Cô còn đứng đó gì? Lâm tiểu thư, tôi còn đang bận.”Ông ta là thư ký độc quyền của ông Lâm, ngày thường trăm công nghìn việc đều xử lý những việc quan trọng trong tập đoàn, bây giờ lại bị cử tới chuyện cùng với con nuôi không nhà họ Lâm thương này.Ông ta vốn nghĩ khi nghe tin sẽ đến ngay lập tức.Ai ngờ lại để cho ông ta đợi lâu như mới khoan thai đến muộn, lại còn mặc một bộ quần áo lố lăng như .Nói tới cái Lâm Tê này cũng thật là, một đứa trẻ mồ côi một gia đình giàu có như nhà họ Lâm nhận con nuôi, cho một cuộc sống vật chất đầy đủ tốt đẹp như còn trực tiếp tiến vào giới thượng lưu, không cảm thấy biết ơn thì thôi đi.Lại bởi vì không hài lòng với cuộc liên hôn mà tranh cãi với nhà họ Lâm.Cha mẹ nhà họ Lâm vốn muốn để cho chơi vài tháng, sẽ ngoan ngoãn trở về.Ai mà ngờ hai tháng nay lại không có tĩnh gì, bây giờ cũng không thể giải thích với đối tượng liên hôn bên kia, mới không thể không cử ông ta tới tìm .Lâm Tê vốn không muốn để ý đến cái người xa lạ này, lại thấy vẻ mặt vội vàng của đối phương.Sau khi do dự một lát, vẫn đi tới ngồi xuống đối diện ông ta.Hoàng Duệ cho người mang cho một tách cà phê, lập tức mở miệng : “Chắc hẳn Lâm tiểu thư đã biết rõ mục đích mà tôi đến đây qua điện thoại rồi.”“Lâm phu nhân, mẹ của rất nhớ , lúc trước muốn đoạn tuyệt quan hệ với cũng chỉ là những lời trong lúc tức giận mà thôi, không biết qua hai tháng, đã nguôi giận chưa? Nguôi giận rồi thì cũng nên quay về thôi.”Lâm Tê: ….Không nghe hiểu câu nào hết.Cô cũng không quan tâm đến thái độ khinh thường của đối phương, mà ân cần nhắc nhở: “Có thẻ là ông đã nhận nhầm người rồi.”Thư ký Hoàng sửng sốt: “Cô không phải là Lâm Tê?”Nói đến cũng thật kỳ lạ, dáng vẻ của ở trước mặt mặc dù vẫn là Lâm Tê, mà khí chất lại hoàn toàn khác với con nuôi vừa tự ti lại nhút nhát trong trí nhớ của ông ta.Ông ta nghĩ mình thực sự đã nhận nhầm người rồi.Lâm Tê lại : “…đúng là tôi.”“Vậy chẳng phải là..,” Thư ký Hoàng không nên lời, không đồng ý tiếp tục : “Lâm tiểu thư, hai tháng này bọn họ rất nhớ , chỉ cần ngoan ngoãn trở về đính hôn với Vương thiếu gia theo cầu, ngôi trường mà luôn mong muốn theo học, nhà họ Lâm sẽ giải quyết giúp .”“Vương thiếu gia tuy có hơi lớn tuổi, đời tư có hơi hỗn loạn, có người đàn ông nào có tiền mà lại không loạn cơ chứ, gả qua đó cũng là phu nhân nhà giàu, địa vị con nuôi của nhà họ Lâm cũng giữ nguyên, thì sao phải bận tâm.”Ông ta có vẻ lịch sự, trong lời không giấu vẻ khinh miệt.Theo như ông ta thấy thì ông ta không cần phải quá nhiều lời, chỉ cần đặt ra điều kiện, nhỏ này sẽ ngoan ngoãn trở về.Một đứa trẻ mồ côi ở vùng nông thôn như , vừa nghèo vừa không có nền tảng học vấn, rời khỏi nhà họ Lâm thì cái gì? Huống chi từ giàu về nghèo đã khó, lại là loại lớn lên trong nhà giàu như thế này sao lại có thể chịu đựng cuộc sống của người bình thường cơ chứ?Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi cảm thấy có hơi ghét bỏ cùng mỉa mai: “Huống hồ, xem cuộc sống hiện tại của cũng không tốt cho lắm.”Đến cả trang phục cosplay cũng rách rưới như .Lâm Tê theo ánh mắt của ông ta, xuống vết đao cắt trên tay áo còn chưa kịp may lại: “…”Đột nhiên có cảm giác mình bị phạm.Cô im lặng một lúc rồi hỏi: “Ông muốn tôi quay về đâu?”“Tất nhiên là về nhà họ Lâm rồi.”“Nhà họ Lâm là ở đâu?”Đối với câu hỏi này của , thư ký Hoàng có hơi cạn lời: “Bố mẹ nuôi của .”Lâm Tê lẻ loi một mình đã nhiều năm, từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Cơ Các, ăn ở đều do Thụy Vương phủ cung cấp, ba mẹ nuôi từ đâu ra?Có lẽ người đàn ông này thấy còn nhỏ tuổi nên muốn lừa đi, có lẽ việc đột ngột đến nơi xa lạ này cũng là do một tay ông ta tạo ra.Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này lại có suy nghĩ ác độc như thế.Lâm Tê cho rằng ông ta là kẻ lừa đảo, đã mất hết hứng thú, vẻ mặt lạnh lùng nhặt thanh kiếm bên cạnh đứng lên: “Xin lỗi, tôi không muốn đi.”Thư ký Hoàng trăm triệu không ngờ tới lại dám từ chối còn trực tiếp muốn rời đi.Ông ta lập tức cảm thấy mình bị sỉ nhục….ông ta đã hạ mình chuyện cả nửa ngày, mà cái con nuôi này lại không hề nể mặt ông ta, phải biết rằng ông ta đã đi theo bố Lâm nhiều năm, thậm chí ngay cả con thiên kim thật của nhà họ Lâm khi gặp ông ta cũng ngoan ngoãn gọi ông ta một tiếng Hoàng. Ông ta lạnh giọng lên tiếng: “Lâm Tê, dám đi? Đi rồi thì sẽ không bao giờ có thể quay lại nhà họ Lâm nữa đâu!”
“Có gì mà không dám?”Lâm Tê khó hiểu ông ta, không biết sự tự tin của đối phương từ đâu đến.Cô thoáng qua đã biết đối phương không phải là người luyện võ, trên người không có một tia dao nội lực nào.Không chút khiêm tốn mà , có thể một lúc hạ mười người như này chỉ bằng một tay.Cô lười quan tâm, thư ký Hoàng thấy sắp rời đi thì lại hốt hoảng, trước khi đến đây ông ta đã thề son sắt là mình có thể đưa trở về.Ông ta lập tức đưa tay ra muốn nắm lấy cổ tay : “Lâm tiểu thư, …..”Lâm Tê không ngờ đối phương lại dám sử dụng vũ lực, lập tức ánh mắt lạnh đi, ngay trước khi đối phương chạm vào mình gần như ngay lập tức nắm lấy cổ tay đang đưa ra của đối phương, hung hăn vặn một cái.Theo sau đó là một tiếng “Rầm”, ném người kia thật mạnh xuống bàn.Đĩa và cốc lốp bốp vỡ vụn dưới đất, cà phê và bánh kem trong nháy mắt dính đầy mặt thư ký Hoàng.Ngay cả cái bàn cũng bị rung chuyển.Mọi người xung quanh giật mình khi thấy cảnh này, im lặng hai giây rồi kêu lên:“Cmm, chị này cũng thật là mạnh quá đi.”
“Là người đàn ông kia thủ trước, mang vest lịch sự như không ngờ lại là cầm thú, định ra tay với chị kia.”“Xem chừng ông ta thấy người ta lớn lên mềm yếu dễ bắt nạt, ai biết lại đụng phải tấm sắt.”“Chị thật là đẹp trai quá đi!”Thư ký Hoàng không thể tin ngẩng đầu lên khỏi đống bánh, lạnh lùng trước mặt.Còn chưa kịp hết kinh hãi sao đối phương lại dám ra tay với mình, thậm chí là còn có thể đánh ngã mình.Thì lại nghe những lời bàn tán xung quanh, ông ta không khỏi cảm thấy nhục nhã.Ông ta thế lại bị một nhỏ ấn giữ và đánh!Thấy Lâm Tê chuẩn bị rời đi, ông ta lập tức lau mặt đứng dậy, nổi giận đùng đùng : “Ngăn ta lại, ta còn chưa trả tiền!”Đối diện lại là vẻ mặt bối rối và quái dị của nhân viên.Ông ta đỏ mặt lớn tiếng : “Chúng tôi AA(chia đôi)!”Nhân viên phục vụ: “….”Những người khác cũng lộ vẻ mặt chán ghét không nên lời, người đàn ông này vừa mới thủ với người ta còn không , giờ lại còn mặt mũi kêu đối phương trả tiền cà phê?Hơn nữa, bộ đồ ông ta mặc đều là hàng đặt chế, vừa là biết chính là kẻ có tiền, còn quần áo của bé kia đều đã tả tơi.Thật là vô liêm sỉ.Thư ký Hoàng không quan tâm, trước khi ông ta đến đã nhận chỉ thị, nếu Lâm Tê không đồng ý thì cứ việc khó dễ cho , đặc biệt là về vấn đề tiền bạc, chỉ cần rơi vào cảnh túng quẫn, chắc chắn sẽ phải cúi đầu.Vì , ông ta cố chọn một quán cà phê đắt nhất trong khu vực, chính là để chuẩn bị cho việc này.Ông ta nhất quyết chỉ đưa một nửa số tiền, nên nhân viên đành phải cắn răng đi tìm Lâm Tê để lấy phần còn lại.“Chị ơi, thật ngại quá, đúng là phải thanh toán ạ…”Lâm Tê không ngờ lại có chuyện này, cau mày: “Tôi chưa ăn đồ của các người.”“Nhưng mà quả thực là đã gọi món rồi ạ…”“Cũng không phải là do tôi gọi.”Nhìn nhân viên phục vụ với vẻ mặt khó xử, Lâm Tê đành cúi xuống lục lọi khắp người, kết quả lại phát hiện ra mình hoàn toàn không có mang theo bạc.Đúng , bộ đồ dạ hành này là mặc khi đang thực hiện nhiệm vụ, lúc đó đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần là mình phải chết, nên chẳng mang theo đồng nào cả.
Chính lúc này, Lâm Tê mới nhận ra điều bất thường nhất là — đã chết rồi, sao lại xuất hiện ở đây ?
Khi đang đắm chìm trong hoàng cảnh kỳ lạ này, thì thư ký Hoàng lại rất đắc ý.
“Lâm Tê, xem ra ngay cả cà phê cũng không mua nổi nữa. Chi bằng nghe lời tôi, ngoan ngoãn quay về nhà họ Lâm đi.”
Nghe câu đó, Lâm Tê cuối cùng cũng nhớ lại đoạn ký ức xa lạ vừa bị nhồi vào đầu mình kia.
Cô người đàn ông này, im lặng hồi lâu rồi : “Ông là Hoàng Duệ đúng không?”
Thư ký Hoàng trông có vẻ càng tức giận hơn: “Không thì là ai?”
Lâm Tê: “…”
Cô cuối cùng cũng nhận ra, dường như mình đã trở thành một người khác.
Người con này trùng tên trùng họ, thậm chí còn có ngoại hình giống hệt , là con nuôi của một gia đình giàu có.
Vợ chồng nhà họ Lâm cưới nhau nhiều năm mà không có con, trong một lần từ thiện ở vùng nông thôn, họ nhận nuôi bé mồ côi này và mang về nhà, còn truyền thông hết lời ca ngợi.
Không ngờ, năm thứ hai bà Lâm lại mang thai và nhanh chóng sinh một bé , đặt tên là Lâm Bảo Nhi. Có con ruột rồi, con nuôi này liền trở nên thừa thãi.
Nhưng họ lại không muốn mất tiếng thơm, không dám từ bỏ việc nuôi dưỡng .
Đúng lúc đó, Lâm Bảo Nhi bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu, nhóm máu lại hoàn toàn trùng khớp với Lâm Tê, vì Lâm Tê nghiễm nhiên trở thành "kho máu di " của Lâm Bảo Nhi.
Bề ngoài là tiểu thư nhà họ Lâm, địa vị của trong nhà thật ra chỉ cao hơn người giúp việc một chút.
Năm mười tám tuổi, sau khi Lâm Bảo Nhi ghép tủy và sức khỏe ổn định, gia đình họ Lâm muốn nâng cao việc kinh doanh, liền nảy ra ý định dùng Lâm Tê để liên hôn.
Dù sao, Lâm Tê lớn lên cũng rất là xinh đẹp.
Họ nhanh chóng tìm cho một tên công tử bột ngoài ba mươi, ăn nhậu chơi cờ bạc đủ mọi thói hư tật xấu, họ muốn đính hôn với ta trước, đợi sau khi tốt nghiệp đại học và đến tuổi hợp pháp thì kết hôn.
Vì nhớ ơn nuôi dưỡng nên Lâm Tê luôn ngoan ngoãn nghe lời hiến máu để báo đáp, riêng chuyện này thì không thể nào chấp nhận . Dưới sự phản kháng mạnh mẽ, bị đuổi ra khỏi nhà.
Hôm nay, thư ký Hoàng đến là để thuyết phục quay về tiếp tục cuộc liên hôn đó.
Lâm Tê đương nhiên không thể ngoan ngoãn để ông ta đưa đi .
Chưa kể đến ý đồ bất chính của đối phương, chỉ riêng việc đoạn ký ức xuất hiện một cách kỳ lạ này, những hình ảnh và thông tin trong đó lại càng kỳ quái hơn, dù Lâm Tê đã hồi tưởng lại toàn bộ diễn biến của sự việc, vẫn thấy rất mơ hồ, không thể hiểu nổi những từ ngữ xa lạ trong đầu mình.
Cô quyết định rời đi, khổ cái lại không có lấy một xu, khiến bị mắc kẹt ở đây mà không biết phải thế nào.
Ở cửa, không ít người qua đường đã ý đến chuyện ở đây, ánh mắt tò mò về phía bên này.
Thư ký Hoàng càng đắc ý hơn, chỉ đợi lo lắng túng quẫn không chịu nổi cuối cùng ngoan ngoãn mà quay trở lại.
Lâm Tê lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm, bắt đầu cân nhắc khả năng dùng vũ lực để giải quyết vấn đề này...
Đúng lúc đó, phía sau truyền đến một giọng :
"Bao nhiêu tiền, để tôi trả giúp ấy."
Bạn thấy sao?