Anh ta thậm chí còn không cần tay, chỉ cần liếc mắt một cái thì đã có vô số nanh vuốt lao tới vây quanh con kiến đang giãy dụa kia.
Tôi phát hiện ra chuyện này như thế nào ấy nhỉ?
Năm thứ ba sau khi tôi ở bên cạnh ta, có một hôm ta đi họp còn tôi thì ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng của ta đọc tạp chí tài chính và kinh tế.
Sau đó ngay tại lúc tôi đặt tờ tạp chí đó lên bàn việc của ta, lại vô thấy một hợp đồng đầu tư. Anh ta đầu tư cho một ông chủ họ Cố.
Vừa khéo đó cũng chính là người mà lúc trước Dương Tiếu nợ bốn trăm nghìn kia.
Năm đó Dương Tiếu xảy ra chuyện, người mà cảnh sát bắt giữ là tên đàn em việc dưới tay của ông chủ Cố, tên đó đã chủ nhận tội. Từng lớp từng vòng thế này, chỉ cần tôi không phải là kẻ ngu thì chắc chắn sẽ có thể đoán ra .
Sau này tôi có liên lạc với chị Cathy đã từ chức từ lâu. Sau khi chị ấy từ chức khỏi Đường Nông thì đã quay về Philippines. Mới đầu chị ấy không chịu gì với tôi cả, tôi dùng ba năm nghĩ đủ mọi cách để cạy miệng của chị ấy ra.
Chị ấy cực kỳ sợ hãi, chị ấy : “Cô Hà à, quên đi thôi. Không phải Trung Quốc có một câu , dù biết vẫn giả ngu đó sao.”
Tôi mượn danh nghĩa tham gia triển lãm thời trang để xuất ngoại, thay đổi điểm đến ở sân bay rồi tự mình đi tìm chị ấy.
Cathy đã hơn bốn mươi tuổi, chị ấy lén giấu chồng mình để đến gặp tôi, với tôi rằng năm đó thực ra Nghiêm Tự đã tới tìm Dương Tiếu.
Thằng nhóc kia quá khó chơi, cũng quá bướng bỉnh.
Anh nợ ông chủ Cố bốn trăm nghìn tệ, bị đánh bầm dập như thế rồi mà khi Nghiêm Tự sẽ trả nợ giúp , còn xong chuyện sẽ cho thêm một triệu tệ, chỉ cần rời khỏi một người là .
Ấy thế mà không chịu, có c h ế t cũng không chịu.
Ban đầu Nghiêm Tự cũng không muốn để c h ế t.
Anh ta am hiểu bỡn lòng người, chỉ cần không ngừng chèn ép thì không sợ sẽ chịu đựng nổi.
Dương Tiếu lại tiếp tục bị bao vây, bị uy hiếp, bị đe dọa.
Anh không chịu đựng nổi, cho nên muốn chạy trốn.
Mà lý do dẫn đến cái c h ế t của lại bởi vì sau khi nhận cuộc điện thoại đó thì tôi đã lập tức xông ra ngoài.
Đúng , nếu như tôi không thu dọn đồ đạc để đi cùng thì sẽ không phải c h ế t.
Bạn thấy sao?