Tôi Dự Định Sẽ [...] – Chương 52

Dương Tiếu lao tới ôm tôi vào lòng, quát ta nhanh cút đi chỗ khác.

Cuối cùng phòng trọ thành một mớ hỗn độn, chỉ còn tôi đang ngồi bệt dưới mặt đất nghẹn ngào khóc sướt mướt và Dương Tiếu với đôi mắt đỏ bừng.

Vòng tay của vẫn ấm áp như , giống như vĩnh viễn có thể trở thành chỗ dựa của tôi.

Anh Thúy thúy, em sao , em đừng dọa .

Tôi khóc rồi lại , xong rồi lại khóc, tôi hỏi : “Dương Tiếu, nếu như em không về nhà thì tối nay hai người sẽ lên giường sao?”

“Thúy Thúy, em hãy tin .” Anh nức nở .

Tôi thật sự quá khổ sở, tôi cảm thấy trái tim mình cứ như đã bị người ta bóp chặt, càng bóp càng chặt đến nỗi tôi không thể thở nổi.

Tôi em chẳng biết có nên tin không, em cần suy nghĩ một chút đã.

Khoảng thời gian đó tôi mệt mỏi cùng cực, áp lực nặng nề. Thế nên tôi thật sự cần phải suy nghĩ rõ ràng về tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Dương Tiếu đưa tôi về kí túc xá.

Suốt dọc đường đều đang khóc, lúc tôi đi lên lầu, che mắt ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng: “Thúy Thúy, em hãy tin tưởng .”

“Thúy Thúy, đừng rời khỏi , xin em.”

Tôi không quay đầu lại.

Tôi em cần phải suy nghĩ cho kĩ đã.

Đầu óc của tôi thật sự quá rối bời.

Tôi dùng một tuần để bình tĩnh lại, để suy nghĩ kỹ.

Tôi không liên lạc với , cũng không nghe điện thoại của . Bởi vì vị trí của trong lòng tôi thật sự quá quan trọng, thật sự quá quá quan trọng….

Tôi chẳng thể chịu đựng bất kỳ sự phản bội nào từ , dù chỉ là một khoảnh khắc lơ đãng.

Tôi không biết mình nên thế nào, hai giờ sáng hôm đó dùng một số điện thoại lạ gọi cho tôi. Anh Thúy Thúy, bọn họ đổi ý, bọn họ không chịu buông tha cho , bây giờ đang ở nhà ga, em đến đây rồi dẫn em cùng đi.

Tôi không hề do dự, nhanh chóng đứng dậy cầm túi xách, lấy mấy bộ quần áo đơn giản bỏ vào rồi liều mạng chạy về phía nhà ga.

Tôi tin .

Bởi vì là Dương Tiếu, là thanh mai trúc mã, là trai nhà bên của tôi.

Người đạp cửa cứu tôi năm mười bảy tuổi, người đã dẫn tôi bỏ trốn, người đời khăng khít không thể tách rời.

Anh sẽ không lơ đãng, sẽ không có người phụ nữ khác! Anh vô cùng ngây thơ, chỉ cần tôi gọi một câu chồng ơi thì mặt đã đỏ bừng cả lên rồi.

Tôi tin ! Tin ! Tin !

Nhưng tại sao lại cứ thế mà c h ế t đi?

Tôi như một con chó mất chủ, như một con cá thiếu nước, thở hổn hển từng ngụm, trái tim đột nhiên đau nhức, đau đến nỗi không thở .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...