Công việc của tôi là nhân viên phục vụ, vì nên việc phục vụ khách hàng là trách nhiệm của tôi.
Cho nên tôi vẫn theo lời chị ấy , mang ly trà giải rượu này lên phòng nghỉ ở lầu trên.
Tầng lầu này vô cùng yên tĩnh, khi tôi đẩy cửa vào thì chỉ thấy dưới ánh đèn mờ tối, Nghiêm Tự đang nằm trên ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ đã ngủ say.
Bóng đêm đổ xuống gương mặt góc cạnh rõ ràng của ta, thế ta vẫn nằm im bất .
Tôi đặt ly trà giải rượu lên bàn, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Sếp Nghiêm, tôi để trà ở đây nhé.”
Anh ta không gì, vẫn cứ giữ nguyên tư thế nằm ngửa nhắm mắt đó.
Tôi đang định rời khỏi đây thì đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ —
Không phải ta c h ế t rồi đấy chứ?
Cánh tay tôi chợt nổi đầy gai ốc. Sau đó tôi dừng lại, bước về phía trước với trái tim đang điên cuồng đập mạnh, duỗi một ngón tay ra rồi đặt ở dưới mũi ta.
Tôi nhạo một tiếng, xoay người đi luôn.
Lúc đó tôi thật sự quá trẻ tuổi, tâm cao khí ngạo, cho dù ta ra giá mười triệu thì cũng sẽ bị tôi khịt mũi coi thường.
Đối với tôi tiền vốn chẳng có khái niệm cụ thể. Đương nhiên tôi cũng suy nghĩ mọi thứ quá đơn giản.
Ở trong lòng Nghiêm Tự tôi chỉ đáng giá một triệu tệ. Đây là định giá cuối cùng của ta với Hà Tiểu Thúy mười chín tuổi.
Mà một năm sau tôi cũng thật sự đã đi theo ta.
Thế sự khó đoán, Dương Tiêu c h ế t rồi.
Tôi vẫn còn nhớ như in, sau này không bày sạp bán đĩa ở đầu cầu nữa. Bởi vì ông chủ cửa hàng bán đĩa mà nhập hàng, người có mối quan hệ thân thiết như em trong nhà với đã hỏi có hứng thú cùng nhau buôn bán thẻ điện thoại không.
Ông chủ cửa hàng bán đĩa có sẵn nguồn cung cấp, lấy hàng từ chỗ ông chủ lớn họ Cố sẽ giảm giá 50%, sau đó bán ra thị trường với giá giảm 10%. Chúng tôi lấy hết tiền tiết kiệm ra, dưới sự dìu dắt của ông chủ cửa hàng bán đĩa, hai chúng tôi kiếm khoản tiền đầu tiên.
Sau này Dương Tiếu không muốn hùn vốn nữa, muốn chia ra . Vì sau đó đã tìm một mặt tiền cửa hàng và bắt đầu đặt đơn với ông chủ họ Cố kia.
Thời gian sau chuyện ăn vẫn luôn rất tốt. Chúng tôi kiếm nhiều nên khi găm hàng cũng càng lúc tồn càng nhiều hàng.
Lúc không có đủ vốn, đôi khi cũng sẽ nợ ông Cố một lô tiền hàng. Dương Tiếu thật sự vô cùng liều lĩnh, mướn người trông tiệm, mỗi ngày đi sớm về tối ra ngoài tìm nguồn tiêu thụ.
Bạn thấy sao?