Cô ấy là nghé con mới sinh, dù có bị đâm đến đầu rơi máu chảy cũng sẽ không bao giờ hối hận vì mỗi bước chân mà mình đã đi qua.
Dưới vẻ mặt hơi thay đổi của Nghiêm Tự, tôi khinh thường với ta một tiếng rồi trực tiếp rời khỏi đây.
Cái gì mà đáng tiếc khi ve sầu không thấy tuyết rơi, chuyện tào lao.
Một con ve sầu mùa hạ, ta cứ nhất định bắt nó phải đi xem tuyết rơi, đúng là ăn no rửng mỡ.
Sau hôm đó có tới nửa năm tôi không gặp lại Nghiêm Tự. Đương nhiên tôi cũng không chuyện này với Dương Tiếu. Cứ như thể chuyện nhỏ kia chưa từng xảy ra, tất cả mọi người đều trở về đúng vị trí của mình.
Anh ta vẫn là tổng giám đốc của tập đoàn Đường Nông, vẫn là kẻ đứng trên cao xuống mọi người.
Còn tôi vẫn là nhân viên phục vụ trong khách sạn.
Hai đường thẳng song song lẽ ra nên kéo dài dọc theo quỹ đạo vốn có của nó. Mãi cho đến cuối năm ấy tập đoàn của bọn họ bao nguyên khách sạn, cử hành một bữa tiệc họp thường niên ở đây.
Cách nửa năm tôi lại gặp ta một lần nữa.
Sếp Nghiêm cứ như trung tâm vũ trụ, bên cạnh luôn có rất nhiều người vây quanh. Anh ta vẫn giống y hệt như ngày xưa, âu phục phẳng phiu, mặt mày sắc bén, vừa tự phụ vừa xa cách.
Bữa tiệc họp thường niên của bọn họ vô cùng thành công, cũng vô cùng náo nhiệt, còn mời cả vài minh tinh đang nổi tiếng tới tham gia.
Chúng tôi đứng ở lối vào sảnh tiệc, lúc đi ngang qua người tôi ta đang chuyện vui vẻ với một nữ minh tinh, ánh mắt lạnh lùng thẳng về phía trước.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nửa năm trước tôi buông lời hung ác trong phòng việc của ta, xong quả thực vô cùng sảng khoái sau đó tôi cũng đã lo lắng một thời gian dài.
Anh ta là bè của sếp Cù, tôi sợ trong lúc nóng giận ta sẽ khó dễ tôi, khiến tôi mất đi công việc này.
Nhưng may là ta không phải là người như thế.
Phần sau của bữa tiệc thường niên này đã xảy ra một vài sự cố. Ngay lúc Nghiêm Tự lên sân khấu đọc bài phát biểu, có một người đàn ông cũng mặc tây trang ngồi dưới khán đài đã lợi dụng cơn say đứng phắt lên rồi kiêu ngạo đập bàn.
Gã ta tên là Nghiêm Khải Luân, cũng coi là họ của Nghiêm Tự, là đứa cháu trai thứ ba của ông Nghiêm Hạc Anh. Bây giờ gã đang giữ chức vụ giám đốc ở Đường Nông và cũng là người thừa kế của nhà họ Nghiêm.
Bạn thấy sao?