Lời này của ta thật sự khiến tôi kinh ngạc. Tôi trực tiếp đứng lên, không thể tin mà : “Anh…muốn bao nuôi tôi sao?”
“Đừng nghĩ dơ bẩn như , là muốn bồi dưỡng em.”
Ánh mắt của ta thản nhiên liếc tôi một cái: “Đối với em đây là một cơ hội để thay đổi số phận, em sẽ trở thành người ngồi xem kịch ở đằng trước, cũng sẽ trở thành nhân vật chính trong cuộc đời của mình. Em có thể bất cứ việc gì em muốn, trên con đường tới thành công ấy em chỉ cần bỏ qua chút ít cặn bã là . Em thông minh như nên hẳn sẽ biết phải lựa chọn thế nào mới tốt cho em.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Không tại sao cả, có đôi khi duyên phận giữa người với người chỉ là tôi liếc một cái, tôi muốn kéo em một lần. Cũng có lẽ chỉ là cảm giác tâm huyết dâng trào vào ngay giờ phút này, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả.”
“Anh định dùng bao nhiêu tiền để mua đứt tôi?”
Tôi lấy lại tinh thần sau cú sốc bất ngờ này, không thể tưởng tượng nổi mà một tiếng.
Nghiêm Tự cao cao tại thượng, vẻ mặt hơi phức tạp: “Hai trăm nghìn tệ, đây là cái giá mà hiện tại em có thể có .”
Anh ta là doanh nhân, mà doanh nhân thì đã quen với việc dùng tiền để đo lường hết thảy mọi thứ.
Nhưng ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Như ta đã , tôi trẻ tuổi, cứng cỏi, cho dù có là lùn xem hội thì Hà Tiểu Thúy mười chín tuổi cũng bằng lòng. Anh ta là thứ gì mà dám chỉ trỏ vào cuộc đời của tôi và Dương Tiếu.
Tôi nhếch miệng với ta, nụ kia tràn đầy ác ý: “Sếp Nghiêm, Dương Tiếu không phải là cặn bã của cuộc đời tôi, tôi có thể nỗ lực mọi thứ vì ấy, dù có phải trả giá mạng sống này cũng không sao. Anh có tin không?”
Nghiêm Tự nhíu chặt lông mày lại.
Tôi tiếp tục : “Anh cứ thỏa thích chế giễu chúng tôi đi, thích thế nào thì kệ . Đúng là tôi tôn sùng tối thượng, vừa não tàn vừa ngu xuẩn đấy, tôi vui vẻ bằng lòng mọi thứ. Tốt nhất là cứ chúng tôi mãi đi, bởi vì tôi và Dương Tiếu trừ tiền ra cái gì cũng có, còn thì khác, ngoài tiền ra chẳng có thứ gì cả!”
Vĩnh viễn không nên chọc tức một đã trẻ tuổi lại còn nóng tính, cũng không cần cố gắng giảng giải đạo lý của cho ấy nghe. Cuộc đời của ấy còn cần chính ấy phải tự mình xông xáo, tự mình hiểu rõ.
Bạn thấy sao?