Mà tôi thì cảm thấy hứng thú với việc ta đột nhiên “cảm thấy hứng thú”, chẳng biết tại sao ta lại chợt hỏi tôi về Dương Tiếu.
Mà dù có là lý do gì đi chăng nữa thì tôi cũng đã mau chóng ý thức rằng ta coi thường .
Lúc nghe tới chuyện bày sạp bán đĩa CD ở đầu cầu thì ta hơi nhếch miệng lên, khóe môi có chút giễu cợt nhè nhẹ.
Phát hiện này tôi cảm thấy rất bực mình.
Tôi với ta: “Bạn trai tôi cực kỳ cố gắng, cũng vô cùng cầu tiến. Trong mắt tôi ấy là người tốt nhất, cũng là người tôi nhất. Tôi không biết sếp Nghiêm có ý gì không cần coi thường ấy như , cũng không cần phải coi thường tôi. Dù sao chúng tôi cũng chẳng nợ nần gì , cũng chẳng phải là nhân viên của .”
Nghiêm Tự hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của tôi.
Thấy tôi không vui lắm, ta chợt bật một tiếng rồi cũng thẳng thắn thừa nhận: “Xin lỗi em, tôi không có ý coi thường em, những tôi quả thực chướng mắt hắn ta.”
Tôi nhíu mày, trợn mắt ta.
Anh ta nhếch miệng : “Thúy Thúy, em trẻ tuổi, xinh đẹp, cứng cỏi. Em nên có một tương lai tốt đẹp hơn chứ không phải là đi rửa chén đĩa trong khách sạn cho người ta, càng không phải là đi bày sạp ở đầu cầu rồi chật vật chạy trốn trật tự đô thị. Em cảm thấy trai em tốt nhất, cảm thấy tối thượng, đó là bởi vì em còn nhỏ và chưa trải qua nhiều thứ hơn thế.”
“Một khi con người ta hiểu ít thì sẽ giống như là lùn xem hội . Người đứng đằng trước thì em cũng , đôi mắt của em chẳng hề thấy và cũng chẳng hiểu tại sao mình lại . Mãi cho đến rất nhiều năm sau em tỉnh ngộ, lúc đó em mới phát hiện ra khi ấy thứ khiến bọn họ là vở kịch kia, còn em lại đang chính bản thân mình.”
Nghiêm Tự tôi, vẻ mặt biếng nhác, giọng hững hờ.
Lông mày của tôi nhăn càng sâu hơn: “Sếp Nghiêm, trình độ văn hóa của tôi không cao, rốt cuộc là muốn cái gì ? Anh thì rõ ràng chút đi.”
“Hắn ta không thể cho em những thứ mà em cần, thì không nên trễ nải em. Để cho một con ve thú vị chết giữa ngày hè mà không có cơ hội ngắm tuyết rơi sẽ khiến tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”
Anh ta điều chỉnh tư thế ngồi, mỉm chằm chằm vào tôi: “Tôi có thể cho em một khoản tiền, em rời khỏi ra rồi đến bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em một cuộc đời rộng lớn hơn.”
Bạn thấy sao?