Cô ấy bỏ học từ cấp hai, cằn cỗi đến nỗi không có gì cả.
Cô ấy vẫn luôn cho rằng mình đã rời khỏi thôn làng kia, khi đứng trong giấc mộng đó mới nhận ra rằng từ trước đến giờ mình chưa từng thật sự rời khỏi nơi ấy.
Bởi vì nơi cằn cỗi nhất trên người ấy chính là cái đầu của mình.
Hà Tiểu Thúy mười chín tuổi ấy từ trước đến giờ vẫn luôn dũng cảm tiến tới, trên hành trình chinh phục cuộc đời này không có một con đường nào có thể quay đầu lại, ấy cũng chưa bao giờ muốn quay về lối cũ.
Cho nên ấy cố gắng duỗi thẳng sống lưng, không muốn tỏ ra rụt rè nhút nhát.
Tôi đến đây để giao đồ và lấy đồ, quang minh chính đại thì có gì phải sợ sệt.
Cô ấy thì thầm với bản thân mình như thế.
Cuối cùng chị lễ tân xinh đẹp đã chuyển tôi cho một chị cao ráo khác. Chị ấy mình tên là Cathy, là trợ lý hành chính của sếp Nghiêm. Trông chị ấy khoảng ba mươi tuổi, làn da hơi ngăm, đôi mắt màu nâu thẫm.
Cathy hẳn là con lai, đây là lần đầu tiên tôi thấy con lai nên khó tránh khỏi sẽ liếc chị ấy vài lần. Chị ấy với tôi một cách hào phóng, dẫn tôi đến văn phòng tổng giám đốc bằng thái độ thân thiện.
Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ trông thấy một sếp Nghiêm đang ngồi nghiêm túc xử lý công việc. Ấy mà cảnh tôi thấy lại là một người đàn ông ăn mặc thoải mái, cổ áo hơi mở đang cầm gậy đánh bida.
Phòng việc của ta cực kỳ rộng, rộng đến nỗi có thể chia thêm khu giải trí và phòng nghỉ ngơi.
Cathy vừa đưa tôi đến đã nhanh chóng đóng cửa đi ra.
Tôi đặt tập hồ sơ trên tay lên bàn, cẩn thận : “Sếp Nghiêm, đây là đồ cần giao cho ạ.”
Anh ta tùy ý thoáng qua một cái lại không gì. Thế là tôi lẳng lặng đứng ta chơi bida.
Tôi không biết chơi bida, đây cũng là lần đầu tiên tôi người khác chơi ở khoảng cách gần như thế, tuy tôi cũng biết ta chơi rất tốt.
Mỗi một lần chạm vào bóng đều sẽ rơi xuống lỗ, ghi điểm số hoàn hảo. Tôi đứng ở một bên, cuối cùng vẫn nể mà vỗ tay khen ngợi ta. Anh ta ngẩng đầu tôi rồi khẽ , ta hỏi một câu: “Có muốn chơi không?”
Tôi thành thật trả lời: “Không chơi, tôi không biết chơi cái này.”
“Không biết thì có thể học.”
Giọng của ta rất nhạt nhẽo, lúc đang chuyện ta cầm quả bóng đã rơi trong lỗ lên rồi đặt lên bàn bida một lần nữa, không quá để tâm hỏi tôi: “Em có muốn học không? Tôi dạy cho em.”
Bạn thấy sao?