Tôi Dự Định Sẽ [...] – Chương 34

Tôi khẽ lộ ra mấy cái đĩa CD trong áo khoác, liếc mắt sạp hàng cách đó không xa, thấy người trước mặt mãi không gì tôi bèn ngẩng đầu lên một cái, ấy thế mà đột nhiên lại trông thấy khuôn mặt hơi có vẻ hài hước của Nghiêm Tự.

“Sếp…Sếp Nghiêm….”

Đầu cầu nơi Dương Tiếu bày sạp là một công viên ở khu trung tâm, đi thông đến phố đi bộ nhộn nhịp nhất thành phố.

Vóc người của Nghiêm Tự rất cao, ta mặc áo sơ mi và quần tây, áo vest vắt ngang trên cánh tay, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng chói mắt. Mấy người đi theo sau lưng ta cũng mặc tây trang giày da, bây giờ đang tôi một cách khó hiểu.

Lần đầu tiên gặp ta thực ra tôi mới chỉ mười tám tuổi, khi ấy tôi vừa chuyển lên phục vụ ở lầu ba.

Trong gian phòng riêng vàng son lộng lẫy kia, ta đang dùng cơm với vài người , trên bàn còn có cả sếp Cù – ông chủ của khách sạn chúng tôi.

Sếp Cù mới hơn ba mươi tuổi, Nghiêm Tự trẻ hơn hắn ta khá nhiều, thế trong bữa cơm đó Nghiêm Tự lại bị hắn ta liên tục nâng ly mời rượu. Chị Linh Linh cùng phụ trách phục vụ phòng này với tôi , đó chính là sếp Nghiêm của Đường Nông, trông rất trẻ tuổi đúng không? Nhưng ta giỏi cực kỳ, ông ngoại ta là Nghiêm Hạc Anh đấy.

Tôi không biết Nghiêm Hạc Anh là ai, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe về Đường Nông.

Chị Linh Linh mấy siêu thị lớn và trung tâm thương mại trong nội thành đều thuộc về tập đoàn Đường Nông. Vậy nên tôi đã nghĩ, vẫn còn may, cũng không quá tệ vì ít nhất tôi cũng từng thấy chiếc áo lông chồn tám mươi tám nghìn bán ra từ tòa nhà của bọn họ. Xa xôi hơn nữa thì tôi còn từng mượn băng vệ sinh của mấy chị ở cửa hàng chuyên doanh trong tòa nhà của bọn họ luôn.

Ngày hôm đó cũng giống như mọi khi, tôi cẩn thận lên món, đứng ở một bên với chị Linh Linh để chờ đợi cầu của bọn họ bất cứ lúc nào.

Nhưng chẳng biết tại sao tôi cứ cảm thấy rõ là Nghiêm Tự đã tôi thêm vài lần.

Rượu quá ba ly, cơ thể ta hơi ngửa ra đằng sau, tư thái tùy ý, đặt tay trên bàn rồi hơi thờ ơ hỏi sếp Cù: “Khách sạn của có cả bé nhỏ tuổi như à?”

Vẻ mặt của Nghiêm Tự có vẻ hờ hững, ánh mắt lại đang rơi trên người tôi. Thế là ngay sau đó tất cả mọi người đều về phía tôi.

Sếp Cù sửng sốt một lúc, lát sau mới gọi tôi qua: “Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...