Anh cố ý chắn đến khi hết tập phim hoạt hình khiến tôi tức giận đến phát khóc đã là chuyện bình thường ở huyện.
Dù có như thế thì lần sau tan học tôi vẫn sẽ chạy sang nhà chơi. Không những sang nhà chơi mà đôi khi tôi còn ở lại nhà , buổi tối ngủ cùng với chị Dương Hoan.
Những lần như thế cũng không nhiều, bởi vì sau khi cha mẹ tôi bận bịu xong công việc đồng áng thì sẽ tới nhà máy sản xuất thức ăn gia súc để việc. Bọn họ về nhà rất trễ nên tất cả việc nhà đều là của tôi, tôi còn phải phụ trách chăm sóc em trai cho thật tốt.
Tôi là con cho nên những việc này tôi phải là đạo lý hiển nhiên, đều là việc mà tôi nên .
Tôi ở nhà giặt giũ nấu nướng, nhờ em trai đã học lớp hai bật nước giùm, nó không chịu .
Quan hệ giữa tôi và nó cũng không tốt, bởi vì nó rất hay mách với cha mẹ rằng tôi bắt nó việc nhà.
Mỗi lần cha mẹ nghe thấy đều sẽ mất hứng mắng mỏ tôi.
Tôi nén giận, như chiếc lò xo trong miệng Dương Tiếu, đè xuống rồi lại đè thêm, mãi cho đến khi đã không thể đè nữa, tôi ấn đầu thằng em trai vào thùng nước.
Tôi hung ác : “Mày thích mách lẻo đúng không? Tao dìm c h ế t mày xem mày còn mách lẻo nữa không!”
Nó bị sặc nước, sợ tới mức òa khóc nức nở. Sau khi cha mẹ tôi về nhà, dưới cặp mắt chằm chằm vào nó của tôi, cuối cùng nó cũng không dám gì.
Kể từ khi ấy tôi giống y hệt chiếc lò xo, bật thẳng lên trước mặt nó. Tôi bảo nó bấm nước thì nó phải đến bấm nước.
Tôi không thích em trai tôi, cũng không thích Dương Tiếu. Nhưng không thể không , đều là em trai của người khác Dương Tiếu đủ tư cách hơn nhiều.
Chị Dương Hoan việc ở xưởng dệt, nếu buổi tối phải về trễ thì sẽ đạp xe lên thị trấn đón chị ấy về. Cơm nước xong xuôi cũng sẽ chủ đi rửa chén. Mặc dù không thích tôi lại vô cùng nghe lời chị của mình.
Đây là mối quan hệ chị em mà tôi luôn hâm mộ.
Năm tôi mười ba tuổi trên thị trấn có một rạp chiếu phim ngoài trời, ngày hôm đó đúng lúc cha mẹ tôi ở nhà, tôi năn nỉ cầu xin bọn họ rất lâu thì họ mới đồng ý cho tôi đi với chị Dương Hoan.
Tới chạng vạng tối chúng tôi bắt đầu đạp xe đi, chị Dương Hoan chở tôi. Đi đến nửa đường Dương Tiếu bảo tôi xuống, đi sang xe của ngồi.
Anh : “Hà Tiểu Thúy, mày muốn chị mệt c h ế t à, đi sang đây nhanh lên.”
Chị Dương Hoan khẽ mỉm rồi : “Thúy Thúy không hề nặng tí nào, em ấy gầy mà.”
Bạn thấy sao?