Tôi Dự Định Sẽ [...] – Chương 16

Ai sẽ quên người đã chơi cùng từ thuở nhỏ? Người thanh mai trúc mã, người nhà sống nương tựa lẫn nhau…

Mười ba năm đã qua, tôi vẫn còn nhớ từng nụ của , nhớ dáng vẻ kiêu căng ngạo nghễ quen thuộc ấy.

Còn nhớ rằng lúc chúng tôi mới bước chân tới thành phố này, ngay cả một căn nhà dân cũng không nổi. Thời điểm mà cơm cũng không có để ăn, Dương Tiếu đã đi hiến máu, chỉ vì trong phòng hiến máu có sữa bò và bánh mì lấy miễn phí.

Tôi vừa khóc vừa uống sữa, sữa bò nguyên chất tanh thật đấy, cứ như em đang uống máu của .

Anh gõ đầu tôi, vãi lúa, Thúy Thúy, em nghe có mắc ói không hả!

Sau này hai chúng tôi liều mạng tìm việc , cực khổ thế nào cũng không chê bai. Tôi nhân viên phục vụ trong khách sạn, đi khiêng xi măng, khiêng gạch ở công trường. Lúc ấy tôi mười tám, còn mới mười chín mà thôi.

Anh bị nắng chiếu đen hệt như cục than, mỗi lần rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng, xong lại còn khoác lác với tôi rằng chờ sau này kiếm nhiều tiền sẽ tới trung tâm thương mại mua cho tôi một cái áo lông chồn.

Tôi và Dương Tiếu lớn lên cùng nhau, quen biết nhau ngay từ khi vẫn còn đang mặc tã.

Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ bỏ tôi lại, dù tới chân trời góc biển cũng sẽ dẫn tôi đi cùng.

Tôi tin.

Nhưng sau này lại c h ế t.

Không sao cả, Thần Đông vẫn còn ở đây, mặt mày của bọn họ giống nhau tới cỡ nào cơ chứ.

Tôi, Hà Phỉ Nhi, là một nhà thiết kế thời trang có tiếng trong giới.

Người sống trên đời cũng giống như củ hành tây , luôn thích gói mình trong từng lớp từng lớp vỏ ngoài. Nhưng lại có một số người thích nhất là đi đào bới cái vỏ của người khác ra, vạch trần hết thảy những khuyết điểm mà người ta có.

Tôi cũng từng bị người khác đào bới như thế. Bọn họ đào tới đào đi, cuối cùng cũng chỉ đào việc tên thật của tôi là Hà Tiểu Thúy, từng nhân viên phục vụ trong khách sạn lớn, bởi nên mới quen biết chủ tịch Nghiêm của Đường Nông rồi lọt vào mắt xanh của ta.

Thực ra tôi rất chờ mong việc tiếp tục bị người ta bóc từng lớp vỏ xuống, không biết do năng lực của bọn họ có hạn hay vì lý do nào đó mà bọn họ đào mãi cũng không ra người tên là Dương Tiếu này.

Không có một ai đề cập đến Dương Tiếu và nơi mà chúng tôi đã cùng lớn lên từ nhỏ, nên nó cứ như mà dần trở nên hư thối trong trí nhớ của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...