Tôi Dự Định Sẽ [...] – Chương 15

Trong cuộc chuyện lần này với Nghiêm Tự, tôi không nhận là mình thất bại. Nhưng rõ ràng đạo hạnh của ta sâu hơn tôi nhiều, đôi mắt ta thoáng cái đã trở nên lạnh lẽo, vào khóe môi đang cong lên của tôi, ta dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt tôi, âm thầm dùng sức:

“Thúy Thúy, người không hiểu là em. Em đã từng đi trên tuyến xe nào cũng không quan trọng, quan trọng là điểm đến sẽ do tôi quyết định, tôi muốn em sạch sẽ mà xuống xe, em có hiểu không?”

Khuôn mặt tôi bị ta vuốt hơi đau, rõ ràng trong giọng của ta tràn đầy ý , lúc này tôi lại cảm nhận sự ớn lạnh khiến người ta rùng mình.

“Anh Nghiêm, buông tha cho tôi đi.”

“Không thể nào.”

Anh ta tôi , mắt vô cùng ấm áp.

Lúc này chuông cửa của chung cư lại vang lên, sau đó là câu “chị ơi mở cửa” của Thần Đông truyền vào. Trong cổ họng của Nghiêm Tự tràn ra một tiếng khẽ, khuôn mặt tôi lập tức trắng bệch.

Hình như tôi sắp thua rồi.

Cái giá phải trả khi thua cuộc chính là Thần Đông sẽ trở thành vật hi sinh.

Thậm chí cậu ấy còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đám vệ sĩ ở ngoài cửa ấn chặt xuống.

Nghiêm Tự đứng dậy từ chiếc sô pha, bình tĩnh ung dung mà xắn ống tay áo sơ mi lên, tôi níu cánh tay của ta lại, giọng run rẩy: “Anh Nghiêm, là lỗi của em, không liên quan gì đến cậu ấy cả, thả cậu ấy ra đi.”

Anh ta cúi đầu tôi, vỗ lên má tôi với vẻ mặt thương : “Đừng sợ, rốt cuộc cũng phải để tôi biết là kẻ nào có thể lọt vào mắt xanh của em, khiến em sinh ra những suy nghĩ không nên có chứ.”

Nghiêm Tự chưa từng thấy Thần Đông.

Anh ta là một nhà tư bản thành công, sự ý duy nhất với các minh tinh có lẽ chính là đầu tư và tài trợ.

Y Y cũng là vô bị ta thấy trong khoảng thời gian người phát ngôn của sản phẩm thuộc tập đoàn Đường Nông.

Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, tôi đưa lưng về phía ta, che mắt lại, cả người dường như đang run rẩy.

Anh ta cho là tôi đang khóc.

Nhưng ta sẽ không biết rằng tôi lập tức che mắt lại như thế, chỉ vì muốn cất giấu những ý nghĩ ác độc đang hiện hữu bên trong.

Tôi không thể khống chế mà run rẩy, vì giờ phút này tôi mới là nhà cái.

Tôi đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Thực sự quá kích .

Cho nên khi Nghiêm Tự quay đầu tôi, không thể tin nổi mà thốt lên: “Thúy Thúy, thì ra em vẫn chưa quên hắn ta!”

Tôi .

Quên?

Quên mẹ ấy!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...