Công thành danh toại của tôi có là gì?
Sự nghiệp diễn xuất của Thần Đông có là gì?
Những thứ này chẳng đỡ nổi một đòn trước mặt ta.
Sự nghiệp trông có vẻ huy hoàng và công ty lớn như của tôi chưa bao giờ thoát khỏi quyền quản lý của Đường Nông.
Anh ta là nhà cái, tôi thắng trên bàn cờ của ta, không hề có tư cách để phản kháng.
Chỉ cần ta di chuyển một ngón tay thì cũng đã có thể nghiền nát chúng tôi đến độ không thể trở mình.
Đúng , không thể trở mình.
Sau khi bữa tiệc tối của show diễn thời trang kết thúc, có một chiếc xe đã chờ sẵn tôi ở bên ngoài.
Nghiêm Tự ngồi bên trong với tư thái tùy ý, cửa sổ xe hạ xuống, ta gảy điếu thuốc lá trên tay vài cái.
Khuôn mặt lịch sự xa cách kia giờ phút này lại nổi lên ý nhạt nhẽo, khóe môi nhếch lên dường như có thâm ý khác: “Thúy Thúy, chúng ta cần chuyện.”
Nói chuyện?
Tôi đã biết từ lâu, rằng ta chính là một kẻ văn nhã bại hoại, là một tên mặt người dạ thú.
Thể diện đã giữ suốt mười ba năm qua, vì sự phản kháng của tôi mà bị xé toạc nứt.
Anh ta lười phải tiếp tục giả vờ, trực tiếp giữ chặt gáy của tôi rồi kéo vào chung cư.
Rầm một tiếng, cánh cửa đằng sau bị đóng lại.
Nghiêm Tự đẩy tôi vào sát tường, đè tôi lại từ phía sau lưng, giọng của ta chứa đựng ý tôi không thấy vẻ mặt của ta:
“Thúy Thúy, tôi đối xử với em không tốt sao? Em muốn rời khỏi tôi? Tại sao thế?”
“Đừng có gọi tôi là Thúy Thúy! Anh câm miệng lại đi! Thúy Thúy đã c h ế t rồi!”
Tôi bị ta ấn vào cổ đến phát đau, chẳng thể cựa quậy cho nên đành nghiến răng nghiến lợi mà mắng, giọng tràn đầy hung ác.
Anh ta rõ ràng đã sửng sốt, lại không hề tức giận. Trái lại còn đến vô cùng vui vẻ, dường như rất là hài lòng:
“Đúng , em nên hung ác như thế này. Giống như lúc tôi mới quen biết em , mồm miệng sắc bén, đây là mới Thúy Thúy mà tôi quen thuộc.”
Nghiêm Tự thật sự là một tên súc sinh.
Sức lực của ta vẫn mạnh mẽ như trước, có thể kiềm chế đôi tay của tôi một cách dễ dàng. Anh ta ném tôi lên sô pha, sau đó nghiêng người đè xuống kéo váy của tôi ra.
Đầu tóc tôi rối bời, phản kháng mãnh liệt hệt như một kẻ điên, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: “Thả tôi ra! Đi tìm người khác đi! Đừng có đụng vào tôi! Nghiêm Tự, là đồ vô dụng, hèn hạ vô sỉ….”
Bạn thấy sao?