Đôi mắt đỏ rực tôi, giọng run lên vì tức giận:
“Anh đã cho em cơ hội rồi, là em không cần.
Bây giờ muốn đi ư? Muộn rồi.
Cho dù có phải dằn vặt lẫn nhau, cũng sẽ không buông tay em.”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên má ,
Nhẹ nhàng giải thích:
“Xin lỗi… em nên với từ đầu.
Em không định rời xa . Chỉ là… em đi thăm một người bệnh.”
Anh buông lỏng tay, ngơ ngác tôi, ánh mắt đầy hoang mang.
Sau đó, ôm chặt lấy tôi như thể muốn hòa tôi vào trong máu thịt của mình.
“Xin lỗi… chỉ là quá sợ…”
Toàn thân run lên.
Tôi kiễng chân lên, chủ hôn nhẹ lên môi :
“Không sao đâu!”
18
Hôm trở về nước, Trần Diễn Thâm đến sân bay đón tôi.
Trong hầm giữ xe, một chiếc xe bất ngờ lao về phía tôi với tốc độ cao.
Ánh đèn pha chói lóa khiến tôi hoa mắt, chưa kịp phản ứng,Thì đã có một lực rất mạnh đẩy tôi sang bên.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Trần Diễn Thâm nằm trong vũng máu.
Tiếng hét hoảng loạn của người xung quanh, tiếng còi xe cấp cứu vang vọng bên tai.
Tôi chằm chằm vào màu đỏ chói mắt trên nền đất, rồi mọi thứ tối sầm lại.
Khi tỉnh lại, y tá đang giúp tôi rút kim truyền.
“Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi à?”
Tôi túm chặt lấy tay ấy, mãi mới tìm lại tiếng :
“Trần Diễn Thâm đâu rồi? Anh ấy sao rồi? Có sao không?”
“Anh ấy đưa đến cùng lúc với chị. Đã tỉnh rồi, đang nằm ở phòng bên cạnh… chỉ là…”
Cô ấy ngập ngừng.
Tim tôi thắt lại, chưa kịp mang giày đã chạy sang phòng bên cạnh.
Mở cửa ra, tôi thấy Trần Diễn Thâm với băng trắng quấn trên trán,
Ánh mắt mờ mịt tôi,Như đang một người xa lạ.
Trong mắt … chỉ còn lại sự xa cách.
Tôi không thể chịu nổi nữa, lao đến ôm chặt lấy .
Anh khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
“Chào , chúng ta… quen nhau sao?”
“…”
“Sao lại khóc?
Đừng khóc.
Một lát nữa vợ tôi sẽ tới. Cô ấy khá nhạy cảm, hay ghen. Tôi không muốn ấy hiểu lầm.”
…
Sau đó, khi tôi đặt cuốn sổ đăng ký kết hôn trước mặt ,Anh im lặng thật lâu.
19
Hôm tìm ra người tai nạn, tôi đã đến gặp.
Khi thấy Tống Thư, tôi hoàn toàn không bất ngờ.
Gương mặt ta méo mó, mắt trợn ngược, cổ căng cứng hét về phía tôi:
“Rõ ràng chẳng có điểm nào bằng tôi!
Vậy mà trong mắt ấy lại chỉ có . Chắc chắn là dùng thủ đoạn!
Chỉ khi chết rồi, ấy mới thấy sự tồn tại của tôi…”
Cô ta vùng vẫy lao về phía tôi định bóp cổ,Nhưng bị cảnh sát khống chế.
Tôi điềm tĩnh ta phát điên.
Ngẫm lại những lời ta , tôi cũng tự hỏi:
Trần Diễn Thâm bắt đầu tôi từ khi nào? Tại sao lại là tôi?
Nhưng nghĩ lại, có những chuyện vốn dĩ chẳng cần lý do.
Thời gian… sẽ cho câu trả lời.
Sau khi rời khỏi trại tạm giam, tôi một luật sư giỏi nhất thành phố.
Mục tiêu duy nhất: xin mức án nặng nhất có thể.
Nửa năm sau, Tiểu Bảo chào đời.
Khi con một tuổi, tôi đưa bé đến gặp mẹ của Trần Diễn Thâm.
Bà cụ vẫn không tỏ ra dễ chịu với tôi,Nhưng phản ứng cũng không còn gay gắt như trước.
Dù sao thì… suốt một năm qua tôi đã xuất hiện trước mặt bà quá nhiều lần,
Bà cũng dần… miễn dịch.
Giờ đây, trong thế giới của Trần Diễn Thâm,Không còn điều gì khiến phải giằng co đau khổ nữa.
Lọ thuốc trong ngăn kéo phòng việc cũng đã rất lâu rồi không bị đụng tới.
20
Từ sau khi mất trí nhớ, Trần Diễn Thâm trở nên hiền lành đến kỳ lạ.
Chỉ là… quá tôn trọng ý kiến của tôi,Dẫn đến đôi khi hơi “giữ mình” quá mức.
Một hôm, tôi đang gọt táo thì càng nghĩ càng thấy bực.
Thế là xông thẳng vào phòng việc,Nhét miếng táo đã gọt vào tay .
Tôi ngồi đối diện, chống cằm ăn từng miếng.
“Ăn no chưa?” – Tôi chớp mắt trêu .
Anh bình tĩnh ngẩng lên: “Ừ!”
“Vậy thì… để tiêu hóa tốt hơn, có phải nên vận một chút không?”
Không đợi kịp phản ứng,Tôi đã ngồi phắt lên đùi , ôm chặt cổ.
Tay kia móc cằm , hôn thẳng xuống không chút báo trước.
Sau một khoảnh khắc ngơ ngác,
Anh nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi, đáp lại một cách dịu dàng.
Tôi ghé sát tai , thì thầm:
“Tiểu Bảo đưa sang chỗ bà nội rồi…”
“Anh còn nhớ em từng … nợ em không?”
“Giờ thì em đến đòi nợ rồi đấy…”
Chưa kịp hết câu, đã bế bổng tôi lên.
Bên tai vang lên giọng trầm thấp, quyến rũ xen lẫn hơi thở dồn dập của :
“Tối nay… trả hết!”
21 — (Ngoại truyện Trần Diễn Thâm)
Sau khi hồi phục trí nhớ, tôi đã không cho ấy biết.
Tôi tham luyến từng đêm nghe ấy nằm bên tai tôi, nghiêm túc bịa ra những “ký ức” của cả hai.
Cô ấy đem mấy câu chuyện ngôn cẩu huyết học ở đâu đó, gán hết vào chuyện của chúng tôi.
Thậm chí còn bắt tôi phải thề: suốt đời không phụ ấy.
Cô ngốc ấy… đến dối còn chẳng biết cách sao cho hợp lý.
Khi Tiểu Bảo mới chào đời, Hứa Linh Trân từng tìm gặp tôi.
Bà cảnh cáo:
“Bất kể cưới con tôi vì mục đích gì, không phép tổn thương nó. Nếu không, tôi sẽ không tha cho .”
Tôi người phụ nữ mang danh mẹ vợ ấy,Khẽ , rồi từng chữ một:
“Nợ cha thì con trả, đó là lẽ đương nhiên.
Bà khiến tôi mất cha, để con bà thay bà chuộc lỗi đi.
Cả đời này… tôi sẽ không buông tha cho ấy.”
Khoảnh khắc thấy vẻ đau lòng hiện lên trong mắt bà,Tôi bỗng thấy thỏa mãn.
Trên đường rời đi, tôi bỗng nhớ tới Oản Oản.
Bước chân khựng lại, tôi quay đầu thêm:
“Cô ấy hay nhạy cảm, suy nghĩ lung tung. Đừng để ấy biết bà từng đến tìm tôi.”
Ngừng một lát, tôi nốt:
“Bảo trọng.”
Về đến nhà, tôi đi thẳng vào phòng ngủ.
Dừng lại trước giường, ấy đang ngủ say,Trong lòng tôi chưa bao giờ thấy yên bình và mãn nguyện đến .
Tôi — một kẻ từng mất đi cha, từng sống trong thù hận — là người không may mắn.
Nhưng vì có ấy, tôi lại thấy mình ông trời ưu ái.
Nếu không có ấy,Có lẽ ở cái tuổi chưa hiểu hết cuộc đời, tôi đã bị thù hận nuốt chửng rồi.
Nghĩ đến đó, tôi càng thấy sợ.
Không kiềm , tôi đưa tay khẽ chạm vào gò má ửng hồng của ấy.
“Trần Diễn Thâm… hôm nay Tiểu Bảo lại loạn với em cả buổi…
Không biết đâu, phải đền cho em đó…”
Tôi giật mình rụt tay lại,Cho đến khi ấy trở mình, tôi mới nhận ra… ấy đang mơ.
Tôi nhẹ nhàng kéo tay vào chăn, thì thầm:
“Ừ, đền.”
Cô ngốc này… mọi thứ của , chẳng phải đều là của em sao?
Tôi cúi người, hôn nhẹ lên trán .
“Ngủ ngon, bảo bối của !”
— Hết —
Bạn thấy sao?