4
Sáng hôm sau, tôi thức dậy rất sớm, khi bước ra khỏi phòng, Tề Bạc Chu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Anh mặc tạp dề, vô cùng đảm đang.
Tuy nhiên, khi thấy trang phục mà tôi đang mặc, khẽ nhíu mày. Trong lòng đầy lo lắng: “Ngoài trời đang mưa, thời tiết lạnh như , sao Chiêu Chiêu có thể mặc váy?”
Nhưng dù trong lòng suy nghĩ rất nhiều, ngoài mặt lại chỉ thốt ra một câu: “Ngoài trời đang mưa đấy.”
Không biết tại sao, tôi đột nhiên cảm thấy có chút đáng thương. Cúi đầu xuống bản thân, tôi ngập ngừng một lát rồi quay lại phòng thay quần áo dày hơn.
Khi tôi ra ngoài lần nữa, tâm trạng của Tề Bạc Chu đã tốt hơn hẳn.
Nhưng niềm vui của chỉ kéo dài đến khi ăn sáng xong, tôi thản nhiên thông báo rằng mình phải trở lại trường học.
Tề Bạc Chu ngồi trên ghế, cúi đầu: “Em nhất định phải đi sao?”
Tôi “ừ” một tiếng, vô thức muốn giải thích tôi quay lại trường là bởi vì luận văn tốt nghiệp gặp chút trục trặc lời vừa đến miệng, tôi suy nghĩ lại, tại sao tôi phải giải thích với chứ?
Tôi im lặng, bầu không khí cũng trở nên trầm mặc.
Thật ra tôi biết nếu như tôi chịu giải thích, sẽ rất vui vẻ tôi không muốn như .
Tề Bạc Chu do dự một chút, sau đó lại hỏi: “Vậy... buổi tối hôm nay em sẽ về nhà chứ?”
“Không.”
Tôi trả lời dứt khoát, sau đó giả vờ như vô : “Ở lại trong trường viết luận văn sẽ nhanh hơn, nếu như không có chuyện gì quan trọng, nửa năm tới tôi sẽ ở lại đó luôn”
Sắc mặt Tề Bạc Chu có chút tái nhợt, mấp máy môi, sau đó đứng dậy bắt đầu cẩn thận sắp xếp hành lý cho tôi. Dù chúng tôi đã là vợ chồng hợp pháp, hoàn toàn có quyền cầu tôi ở lại vẫn lựa chọn thuận theo.
“Đừng đi, Chiêu Chiêu, đừng rời xa ...”
Trong lòng luôn mong muốn giữ tôi lại trong thực tế, chưa từng ra một lời nào. Người này dường như đã quen với việc hy sinh mà không đòi hỏi.
Không rõ tại sao, tôi bắt đầu cảm thấy bực bội.
Tôi thuận tay kéo lấy balo, đổ hết tất cả đồ đạc bên trong rơi xuống đất. Cho dù là ai cũng có thể nhận ra là tôi cố .
Tề Bạc Chu vẫn giữ tư thế cầm balo, chỉ có ngón tay là hơi run rẩy, thân hình cao lớn hơi cúi xuống, bộ dạng giống như một người gặp phải cảnh khốn cùng, vừa hèn mọn vừa đáng thương.
Lẽ ra tôi phải cảm thấy áy náy.
Nhưng thực tế tôi lại cảm thấy rất hả hê, đồng thời lại cảm thấy rất khó chịu. Tôi nhận ra mình đã trở thành một con người méo mó, đang dùng cách không ngừng tổn thương người khác chỉ để có cảm giác quan tâm.
Tôi nghe tiếng lòng thấp thỏm lo âu của , đang cầu xin tôi đừng ghét bỏ mình, cũng đừng rời xa mình.
Thật ra Tề Bạc Chu chẳng sai điều gì cả, chính tôi mới là kẻ tồi tệ.
Một lúc lâu sau, tôi hỏi : “Anh có điều gì muốn không?”
Tề Bạc Chu buồn bã đến vành mắt đỏ hoe, giống như sắp oà khóc cho dù , vẫn không chịu gì.
Không hiểu tại sao tôi lại có chút thất vọng.
Đeo cái balo trống không lên, tôi không ngoảnh đầu lại rời đi.
Bạn thấy sao?