Tôi Đọc Được Suy [...] – Chương 6

16

“Ta sắp tham gia khoa cử.”

“Thật sao? Chúc huynh đỗ đạt nhé.”

“Ừm, cảm ơn bánh đậu xanh của ngươi.”

Thôi Việt xong liền nhảy qua tường trở về.

Thật ra chàng không nhất thiết phải tham gia khoa cử, bởi đã có rất nhiều trọng thần muốn tiến cử chàng vào triều đình quan.

Là nhị công tử của nhà Thôi Thị lang, từ lâu Thôi Việt đã là hình mẫu lý tưởng của các thiếu niên trong kinh thành.

Chàng lớn lên cùng tôi, trong ký ức của tôi luôn có hình ảnh chàng chơi với tôi.

Nhưng bất kể là tài năng, kiến thức hay võ nghệ, chàng đều xuất chúng hơn người.

Không ai biết chàng đã nỗ lực bao nhiêu, chỉ có tôi biết.

Vô số buổi sáng và những đêm khuya tĩnh lặng, tôi đều thấy ánh sáng từ gian phòng của chàng.

Tôi biết, Thôi Việt không muốn bị người khác đánh giá dựa trên xuất thân của mình.

Chàng rất ngưỡng mộ đại ca của tôi, cũng muốn giống như huynh ấy, đỗ đạt cao trong khoa cử.

Khoảng thời gian này không có ai chơi cùng nên tôi tìm nhị ca để than phiền.

Đại ca bận công vụ, nhị ca tháo vòng tay bảo hộ xuống rồi ngồi trò chuyện với tôi.

“Sao , Thôi Việt bận ôn thi, muội chán quá nên tìm ta hả?”

“Đúng .”

“Hoá ra ta chỉ là người thay thế cho tiểu tử đó?”

Nhị ca gõ nhẹ vào đầu tôi.

“Muội học hành chẳng ra sao, cũng không biết phải gì.”

Tôi sợ rằng, nếu Thôi Việt thi đỗ giống đại ca, tôi vẫn chỉ là tiểu thư không có việc gì .

“Muội muội ngốc, không phải ai cũng hợp với một việc giống nhau đâu.”

“Nhưng mỗi người đều sẽ tìm ra điều mình giỏi, chỉ là muội chưa khám ra thôi.”

Nhị ca mỉm xoa đầu tôi.

“Hơn nữa, nếu thi đỗ Trạng nguyên thì sẽ bị hoàng thượng chỉ hôn đấy.”

“Đại ca đã có hôn ước rồi nên mới không bị chỉ hôn đấy.”

Nhị ca tôi với ánh mắt sâu xa.

Đúng !

Hoàng thượng sẽ chọn phò mã từ các Trạng nguyên đỗ cao.

Nếu Thôi Việt trở thành phò mã, thì nhiệm vụ chinh phục của tôi sẽ bị thất bại sao?

[ Bingo—— ]

Lại là giọng quen thuộc đó, là hệ thống sao?

Không thể nào, lẽ nào nó giả chết bấy lâu nay chỉ để nghe lén tôi?

[ Nếu hoàn thành, tôi sẽ biến mất. Nếu không hoàn thành, sẽ biến mất. ]

[ Đây là cái giá của việc xuyên không. ]

17

Tôi sốt ruột như kiến ​​trên chảo nóng.

Thôi Việt phải chuẩn bị cho kỳ thi, tôi không thể phiền chàng .

Mỗi ngày, ngoài việc viết vài bài thơ, tôi còn nhiều món tráng miệng khác nhau để phục vụ chàng.

Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày thi.

“Đợi ta trở về.”

Thôi Việt mang theo hành lý, đưa cho tôi một bức thư.

Tôi cũng đưa cho chàng một túi bánh hoa hồng.

Tôi giấu bức thư đó vào trong rèm của thư phòng.

Nhị ca đúng, chẳng phải bây giờ tôi món tráng miệng rất giỏi sao?

Tôi gom hết số tiền mà tôi đã dành dụm bấy lâu nay để một cửa tiệm lớn ở kinh thành.

Ban đầu, tôi phải "mượn" một ít của cải trong nhà, dẫn vài nha hoàn đi phụ giúp.

Chỉ sau vài ngày, họ đã phân chia công việc rõ ràng, ra những món tráng miệng vô cùng hấp dẫn với chất lượng cao.

Tôi xin lời khuyên của mẹ, thêm một chút sáng tạo riêng để tung ra nhiều món tráng miệng mới.

Khi tôi bận rộn ở cửa tiệm, Thôi Việt đã thi xong, thường ghé qua giúp tôi.

Đến ngày công bố kết quả, chàng đã thật sự đỗ Trạng nguyên.

Thiếu niên mặc y phục trắng cưỡi ngựa, trên tay là những bó hoa mọi người ném lên, đi thẳng đến tiệm bánh.

Chàng rạng rỡ, còn tôi cũng mỉm đáp lại, không gì thêm.

Chàng gói tất cả số hoa lại và tặng cho tôi, còn tôi thì nhét cho chàng một túi bánh mới ra lò.

“Hoàng thượng không chỉ hôn cho huynh sao?”

Tôi do dự vẫn hỏi.

“Vi thần đã có hôn ước.”

Chàng bắt chước giọng điệu lúc đó để lại.

“Với ai?”

Xem ra thật sự hết cách rồi, mắt tôi mờ đi, tôi vẫn cố hỏi.

“Con của Tiêu Thị lang.”

Ài, quả nhiên lại không đúng, Tiêu Thị lang? Chẳng phải đó là cha tôi sao?

Trong triều còn ai họ Tiêu nữa đâu.

Tôi lập tức ngước lên, chàng đầy ngạc nhiên.

“Ta đã xin phép cha mẹ rồi, hôm nay họ sẽ đến nhà nàng để hỏi cưới.”

18

Cha mẹ tôi vui vẻ đồng ý.

Khi tôi về đến phủ, đại ca còn chưa kịp thay quan phục.

Nhị ca đứng đợi tôi trong sân, tay cầm ngọn giáo quý.

“Xảo Xảo, cho ta biết, con có thật sự nguyện ý không?”

“Mặc dù cha mẹ và các ca ca của con rất yên tâm về Thôi Việt, đây là chuyện cả đời, ta muốn con tự mình quyết định.”

Tôi ôm mẹ, lau đi những giọt nước mắt trên mắt mẹ.

“Con nguyện ý. Chúng con đã lớn lên cùng nhau, là hai bên nguyện mới có thể thành hôn.”

Một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng tôi, đây mới là tổ ấm thực sự.

“Mau ra xem Trạng nguyên kìa!”

“Là con trai Công Bộ Thị lang cưới con Hộ Bộ Thị lang đấy!”

“Nghe hai nhà ở ngay cạnh nhau, không phải là thanh mai trúc mã sao?”

Thôi Việt vén tấm rèm đỏ lên, lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi.

“Ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.”

Mặt tôi đỏ bừng.

“Chàng đang cái gì ?”

“Tiêu Xảo Xảo, nàng thật sự không nhận ra tâm ý của ta sao?”

“Tâm ý gì?”

Chàng nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng đặt lên môi, nhiệt độ truyền đến tôi như muốn bốc cháy.

“Không sao, ngày tháng còn dài, nhớ thay đổi cách xưng hô nhé, nương tử.”

“Ta không hiểu chàng đang cái gì!!”

Tôi luống cuống không biết gì, cứ ngồi đơ ra đó.

“Nàng nên gọi ta là gì?”

Ánh nến trong phòng vụt tắt, chiếc vòng tay trên cổ tay va vào thành giường, phát ra âm thanh trong trẻo.

“Phu quân...”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...