Quay lại chương 1 :
15.
Chiếc máy bay xuyên qua tầng mây,
Gầm rú lao thẳng lên bầu trời cao vợi.
Tôi xoa xoa thái dương,
Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Tâm trí tôi trôi dạt,
Chầm chậm quay về quãng thời gian cấp ba năm ấy.
Khi đó, Phó Lâm Thâm là cùng bàn của tôi.
Một người đẹp trai như ta, chắc chắn không phải kiểu “đột nhiên dậy thì thành công”.
Phó Lâm Thâm từ nhỏ đã cực kỳ nổi bật.
Thêm cái danh “Thái tử gia đất Kinh” càng khiến người ta ý.
Các theo đuổi ta nhiều không kể xiết.
Nhưng ta lại rất lạnh lùng,
Luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người.
Chính vì thế, không ít nữ sinh tìm đến tôi,
Nhờ tôi chuyển thư giúp.
Họ còn trả tiền.
Mỗi lá thư: mười tệ.
Tôi tất nhiên rất vui vẻ “shipper ”.
Ngày nào cũng hớn hở nhét thư vào ngăn bàn của Phó Lâm Thâm.
Mỗi khi ta đến mượn vở chép bài, tôi còn ép phải đọc thư.
Thế mà vẫn dửng dưng, chẳng mảy may quan tâm đến những đó.
Hồi đó tôi chỉ nghĩ: đúng là giả vờ lạnh lùng quá mức.
Nhưng mà, cũng tốt thôi.
Chỉ cần chưa có ,
Thì tôi vẫn còn kiếm tiền !
16.
Năm lớp 12, hoa khôi của trường – Lâm Thiến Thiến – tìm đến tôi.
Cô ấy nhờ tôi giúp theo đuổi Phó Lâm Thâm.
Mỗi tuần trả tôi 100 tệ.
Phải biết rằng, với tôi lúc đó,
100 tệ tương đương cả tháng sinh hoạt phí.
Tôi dĩ nhiên vui vẻ đồng ý.
Không chỉ nhét thư vào ngăn bàn,
Tôi còn cố nhắc đến tên Lâm Thiến Thiến trước mặt Phó Lâm Thâm mỗi ngày.
Hy vọng “mưa dầm thấm lâu”, sẽ nảy sinh cảm.
Nhưng Phó Lâm Thâm rất khó chịu.
Mỗi lần nghe thấy, đều cắt ngang lời tôi.
Nhưng vì tiền,
Câu nào tôi cũng cố nhét thêm cái tên Lâm Thiến Thiến” vào.
Kết quả là tính khí Phó Lâm Thâm ngày càng bực bội.
Cuối cùng, vào một buổi tối học tự chọn,
Anh không nhịn nữa mà quát lớn:
“Thẩm Linh, không có lòng tự trọng à? Người ta bảo gì cũng theo sao?!”
Mọi ánh mắt trong lớp đồng loạt quay về phía tôi.
Lớp học im phăng phắc, im đến mức rơi một cây kim cũng nghe thấy tiếng.
Mặt tôi nóng bừng như bị thiêu,
Tay nắm chặt lấy vạt áo.
Để vỡ bầu không khí ngượng ngùng đó, tôi gượng hai tiếng:
“Mọi người tiếp tục học đi ha, Phó Lâm Thâm học nhiều quá nên đầu óc có chút… ngơ.”
Rồi tôi quay đầu lại, ánh mắt ngập nước , nhỏ giọng :
“Phó Lâm Thâm, thật ra em bị bệnh. Nếu mỗi ngày không nghe ai đó tỏ là em thấy ngứa ngáy cả người.”
“Dì em bệnh này càng lớn sẽ càng nặng.”
“Lớn lên… còn dễ thành loại bệnh dính đến suy nghĩ bậy bạ nữa.”
“Người ta gửi thư cho , tỏ với , không chỉ giúp em kìm nén bệnh , mà còn giúp em tiết kiệm tiền chữa bệnh.”
“Phó Lâm Thâm, em xin đấy… coi như giúp em một lần không?”
Khi đó tôi căng thẳng vô cùng.
Sợ sẽ vạch trần cái lời dối rẻ tiền kia.
Mấy giây chờ đợi câu trả lời của ,
Tim tôi đập thình thịch không ngừng.
May mắn là cuối cùng, khẽ gật đầu:
“Được thôi.”
“Nhưng phải nhớ, tôi sẽ không bao giờ thích những người đó.”
“Dạ, Phó Lâm Thâm, đúng là người tốt nhất thế giới.”
Tôi kích ôm chặt lấy tay .
Anh hơi sững người, quay lại tôi đầy bất ngờ.
Tôi mỉm , rồi thả tay ra,
Lén lau đi giọt nước mắt không thấy.
Nếu có thể lựa chọn,
Ai lại muốn ở cái tuổi còn chưa kịp lớn,
Đã phải vất vả mưu sinh từng đồng như thế chứ?
17.
Cứ thế cho đến sát ngày thi đại học,
Phó Lâm Thâm ngày càng chán ghét Lâm Thiến Thiến.
Chỉ cần gặp ta chào hỏi là đã tỏ ra khó chịu ra mặt.
Lâm Thiến Thiến cảm thấy công sức mình bỏ ra bao lâu nay đều đổ sông đổ bể.
Cô ta tức giận mấy tên du côn bắt tôi lên sân thượng.
Cô ta nhục mạ tôi không sót lời, ép tôi phải trả lại toàn bộ số tiền đã nhận suốt thời gian qua.
Nhưng tôi gì còn tiền mà trả?
Lúc Phó Lâm Thâm tìm đến,
Lâm Thiến Thiến đang chuẩn bị để đám côn đồ chụp ảnh khỏa thân tôi.
Anh vừa thấy cảnh đó liền đá văng Lâm Thiến Thiến xuống đất,
Rồi định đưa tôi rời đi.
Nhưng tôi lại níu lấy tay , :
“Phó Lâm Thâm, đừng lo cho em nữa, Lâm Thiến Thiến là người tốt mà… nên ấy nhiều hơn một chút.”
“Sao lại cứng đầu chứ? Lâm Thiến Thiến là hoa khôi trường, môn đăng hộ đối với , hai người ở bên nhau là trời sinh một cặp.”
Phó Lâm Thâm không gì, chỉ lặng lẽ kéo tay tôi, muốn đưa tôi đi.
Nhưng nếu tôi thật sự đi với …
Truyền ra ngoài, tôi sẽ bị đám con hâm mộ xé xác mất.
Dù gì bao lâu nay tôi cũng kiếm tiền nhờ .
Lúc đó, điều duy nhất tôi nghĩ đến chính là: phải khiến chấp nhận Lâm Thiến Thiến.
Chỉ cần họ đến với nhau,
Tôi mới có thể thoát thân an toàn.
Thế dù tôi thế nào, Phó Lâm Thâm vẫn nắm chặt tay tôi không buông.
Tôi cắn mạnh lên tay , gào lên:
“Phó Lâm Thâm, còn bày đặt cao thượng cái gì? Yêu cầu quen với Lâm Thiến Thiến khó đến thế à? Hay là … là gay?!”
Cuối cùng cũng nổi giận.
Đẩy tôi ra,
Chân mày nhíu lại thành một chữ sắc nét.
Bạn thấy sao?