Trên đường về, đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé.
Anh chỉ vào một bộ yếm bé xíu, trêu chọc:
“Giờ mặc mấy cái kiểu này chắc hợp hơn.”
Đúng lúc tôi có học đang mang thai, tính mua quà tặng ấy,
Thế là tôi nắm tay kéo vào cửa hàng.
Trong cửa tiệm, quần áo trẻ con cái nào cũng đáng đến phát cuồng.
Mỗi món đều khiến tôi muốn mua ngay lập tức.
Tôi cầm lên một bộ màu hồng và một bộ màu xanh quay sang hỏi :
“Tổng giám đốc Phó, thấy cái nào đẹp hơn?”
Anh rút thẻ ra, hào sảng :
“Cả hai, mua hết đi.”
Đúng là tổng tài có khác.
Vừa mua quần áo cho tôi xong, giờ lại mua đồ sơ sinh cho tôi.
Tôi nịnh nọt đầy cảm kích:
“Tổng giám đốc Phó, em biết là tốt với em vì em giúp tìm mỹ nhân.”
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ tìm cho nàng đẹp nhất đẹp nhất đẹp nhất!”
“Nếu may mắn mà cưới người ta, nhớ bao em cái phong bì vài trăm triệu là em vui rồi, không kén chọn đâu ạ!”
Không hiểu sao,
Mặt bỗng chốc đen lại.
Nét trong mắt biến mất hoàn toàn,
Chỉ còn lại một tầng âm u phủ kín.
Tôi thở dài một tiếng.
Thấm thía nhận ra một đạo lý:
Tôi không tổng tài, chắc là vì… tôi không biết đổi sắc mặt nhanh như ta.
13.
Trong công ty bắt đầu rộ lên tin đồn tôi với Phó Lâm Thâm có quan hệ thân mật.
Thậm chí tin đồn đã phóng đại đến mức tôi mang thai, và hai chúng tôi cùng đi mua đồ sơ sinh.
Tôi định bảo Phó Lâm Thâm đứng ra giải thích.
Nhưng ta lại viện cớ “không cần thiết” rồi phớt lờ.
Với một người đã có danh tiếng mục nát như ta thì đúng là chẳng cần bận tâm thật.
Nhưng tôi thì sao? Một trong trắng, thuần khiết như hoa huệ ban mai,
Cớ gì lại phải gánh chịu loại tin đồn nhảm này chứ?!
Khi tôi còn đang vò đầu bứt tai, đau khổ vì miệng lưỡi thế gian,
Phó Lâm Thâm lại bắt đầu… cầu tôi tìm mỹ nữ cho ta.
Anh đúng là biết đòi hỏi:
Vừa muốn dính tin đồn với tôi, vừa muốn có người giúp mình “xả stress”.
Cạn lời.
Tôi đang định phản bác,
Thì ta chuyển khoản thẳng một triệu cho tôi.
“Thư ký Thẩm, lần này tìm người đẹp vào, tôi trả năm triệu.”
Những lời định mắng ta trong lòng tôi lập tức… trôi tuột xuống bụng.
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Ai mà không cúi đầu trước năm triệu chứ?
May là trước đó tôi đã tích góp kha khá mối quan hệ.
Giờ chỉ cần đăng một cái story, là có cả đống ảnh xinh gửi về cho tôi chọn.
Tôi cầm điện thoại, nghiêm túc lựa ảnh trong phòng họp.
Hình như có một cái bóng người đang ngồi trước mặt tôi.
Nhưng tôi bận, không rảnh để ngẩng lên.
“Hai triệu, rời khỏi con trai tôi.”
Cô này eo chưa đủ thon, lắc đầu.
“Năm triệu, tốt nhất nên biết điều!”
Cô này mông không đủ cong, tiếp tục lắc đầu.
“Mười triệu! Đừng thử thách giới hạn của tôi!”
Mặt này chỉnh sửa quá đà, lại lắc đầu.
“Hai mươi triệu! Một giá cuối cùng! Không hơn nữa đâu!”
“Cho dù có mang thai con cháu nhà họ Phó, tôi cũng tuyệt đối không cho loại người mờ ám như bước chân vào cửa nhà này!”
“Cô đừng mơ tưởng xa xôi nữa!”
Ồ! Cô này đấy! Da trắng, dáng đẹp, chân dài miên man!
Tôi gật đầu cái rụp!
Lập tức gửi ảnh qua cho Phó Lâm Thâm.
“Đinh” một tiếng.
Nhận hai tin nhắn.
Hai mươi triệu.
Năm triệu.
Emmm…
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Khoan đã, nãy giờ bà kia lải nhải cái gì ấy nhỉ?
14.
Mãi đến khi mẹ của Phó Lâm Thâm rời đi,
Tôi vẫn còn choáng váng như đang bước trên bông gòn.
Tôi đúng là không có tiền đồ gì…
Tài khoản vừa có hơn hai mươi triệu là tôi đã sung sướng đến mức không muốn đi nữa rồi.
Lần này tôi tìm cho ta một ngôi sao hạng tám tên là Phương Uyển Như.
Sắp xếp ta vào khách sạn xong,
Phó Lâm Thâm lại xuất hiện trong bộ dạng công công lòe loẹt như thường lệ.
Anh ta hỏi tôi:
“Dạo này sức khỏe ổn không?”
Tôi đáp:
“Nhờ phúc của Tổng giám đốc Phó, khỏe như trâu!”
“Vậy thì tốt, không thì…”
Đoạn sau tôi nghe không rõ.
Trước khi ta vào phòng, tôi gọi lại:
“Phó Lâm Thâm, nhớ chăm sóc bản thân đấy nhé.”
Anh ta nhướng mày:
“Lát nữa xong rồi, đến chăm tôi đi.”
Nói xong thì đóng cửa cái “cạch”.
Nhưng…
Tôi sắp ôm tiền chạy rồi mà!
Có ai trong tay hai chục triệu mà còn cam tâm cái nghề hầu hạ này không?
Giờ thì tôi hoàn toàn hiểu tại sao mấy người tiền nhiệm lại nghỉ việc.
Tài khoản có hai chục triệu, tôi chính là bà hoàng giàu sụ!
Tôi muốn vươn lên đỉnh cao sự nghiệp “bao trai đẹp”!
Ai thèm cam chịu trâu ngựa cho cái ông tổng tài già đầu kia chứ.
Tôi lặng lẽ đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn việc của Phó Lâm Thâm.
Rồi ngay trong đêm, tôi lên chuyến bay sang nước Mỹ.
Trước khi máy bay cất cánh,
Vì lý do nhân đạo, tôi nhắn tin báo cho ta một câu:
“Tổng giám đốc Phó, lúc đọc tin nhắn này thì em đã đi rồi. Cảm ơn và gia đình vì khoản hai mươi mấy triệu. Em đã tự do tài chính, nên quyết định ra nước ngoài học hỏi mở mang đầu óc.”
“Anh cứ yên tâm, em sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về gu chọn đời của đâu. Từ nay, mỗi người đi một con đường rạng rỡ nhé.”
Trước khi tắt máy, tôi nhận tin nhắn trả lời của ta.
“Thẩm Linh, rốt cuộc phải thế nào… em mới chịu không rời bỏ tôi?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?