Khi mẹ của Thái tử gia ở kinh thành mang tiền đến định “đuổi” tôi đi,
Tôi đang bận… chọn cho con trai bà ta.
“Hai triệu, rời khỏi con trai tôi.”
Cô này eo chưa đủ thon, tôi lắc đầu.
“Năm triệu, tốt nhất nên biết điểm dừng.”
Cô này mông không đủ cong, tôi lại lắc đầu.
“Mười triệu! Đừng thách thức giới hạn của tôi!”
Cô này mặt hơi… công nghệ quá, vẫn lắc đầu.
“Hai mươi triệu! Giá cuối cùng! Không thể hơn nữa!”
Ồ, này đấy! Da trắng, chân dài, mặt xinh!
Tôi gật đầu cái rụp!
Chuyển ảnh qua cho Thái tử gia xem.
“Đinh” một cái.
Tôi nhận hai tin nhắn.
Hai mươi triệu.
Năm triệu.
Ơm…
Tôi ngẩng đầu lên, sững người.
Khoan đã… nãy giờ bà ấy lải nhải cái gì thế nhỉ?
1.
Nghe đồn thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh – Phó Lâm Thâm rất thích… ngủ với các nàng xinh đẹp.
Tất cả thư ký trước đây của ta đều vì giúp ta tìm mà trở nên giàu sụ, rồi nghỉ việc đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi cũng muốn giàu sụ.
Thế là tôi quyết định đi ứng tuyển.
Vượt qua bao cửa ải, cuối cùng cũng đến vòng phỏng vấn cuối.
HR hồ sơ của tôi rồi hỏi:
“Tại sao lại ứng tuyển vị trí này?”
Tất nhiên là vì muốn kiếm tiền.
Nhưng không thể trả lời thô .
Tôi ngẫm ba phút, cuối cùng cố gắng nặn ra câu:
“Tôi có một sở thích… là rất thích xem Tổng giám đốc Phó ngủ với người khác.”
“Cô quen Tổng giám đốc Phó à?”
Quen hay không quen thì sao chứ? Chẳng lẽ bọn họ gọi sếp đến chất vấn tôi ngay bây giờ?
Tôi gật đầu lia lịa, ánh mắt chân thành tha thiết, hy vọng họ cảm nhận sự nhiệt huyết nơi tôi.
Không ngờ, giây tiếp theo, Phó Lâm Thâm thật sự bước ra từ căn phòng phía trong.
Anh ta đeo kính đen.
Hai tay đút túi, thần thái kiêu ngạo bá đạo.
Nhưng ta không mù.
Còn đang từng bước tiến về phía tôi.
Tôi cũng từng bước lùi lại.
Cho đến khi không còn đường lui.
Tôi đành ôm ngực khóc rống:
“Tổng giám đốc Phó, tôi mắc một căn bệnh rất kỳ lạ. Nếu không thấy người ta ngủ với nhau thì tôi sẽ chết mất. Tôi thấy mình rất phù hợp thư ký của , mong cho tôi cơ hội.”
Giọng Phó Lâm Thâm lạnh lùng vang lên trên đầu tôi:
“Vậy trước giờ sống kiểu gì?”
Tôi vội vàng trả lời:
“Tôi sống bằng cách… đi bắt gian giùm người khác.”
“Nhưng cũng biết mà, chuyện bắt gian đâu phải ngày nào cũng có. Tôi thường xuyên trong trạng sống dở chết dở, treo ngược sinh mệnh đó.”
Cả hội đồng phỏng vấn ngẩn người.
Vệ sĩ của Phó Lâm Thâm định bước lên kéo tôi ra ngoài.
Không ngờ ta lại gật đầu:
“Được, chọn ấy đi.”
“Ít nhất cũng không phải loại vừa có tiền là bỏ trốn.”
2.
Cứ thế, tôi dễ như trở bàn tay trở thành thư ký của Phó Lâm Thâm.
Nhưng đây lại là công việc nghiêm túc đầu tiên trong đời tôi.
Tôi thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ban đầu, tôi định hỏi kinh nghiệm từ mấy người tiền nhiệm – những người đã “giàu sụ vì thư ký” trước tôi.
Nhưng họ rằng, Tổng giám đốc Phó đã xóa hết mọi thông tin liên lạc với các thư ký cũ.
Tức là, trên đời này ngoài Phó Lâm Thâm ra, không ai liên lạc với họ nữa.
Xem ra, công việc này cầu độ bảo mật cực cao.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi.
Cũng hợp lý.
Dù gì thì đây cũng là… sở thích riêng của Tổng giám đốc.
Nếu tùy tiện để người ngoài biết ,
Lỡ đâu gián điệp thương mại cử một người đẹp xuất sắc đến để moi thông tin,
Thì chẳng phải tập đoàn Phó thị sẽ tiêu đời sao?
Cho nên, tốt nhất tôi vẫn nên tự mình đi hỏi thẳng Tổng giám đốc Phó.
3.
Tôi lén lút rón rén bước vào văn phòng của Phó Lâm Thâm.
Anh ta đang nhíu chặt mày.
Không biết có phải vì… thiếu thốn quá hay không.
Tóm lại là cả người tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt.
Xem ra tôi phải tranh thủ thời cơ rồi.
“À… Tổng giám đốc Phó, thích kiểu người như thế nào ạ?”
Nghe thấy giọng tôi, Phó Lâm Thâm mở mắt ra với vẻ khó chịu, giọng lười biếng đáp:
“Cô đang hỏi tôi?”
Tôi vội vã chữa cháy:
“Hay là cho tôi thông tin liên lạc của mấy chị thư ký trước đi, tôi cam đoan sẽ điều tra trong bí mật, tìm trong âm thầm, tuyệt đối không để lộ chút xíu tin tức nào!”
“Không !”
Anh ta hình như hơi nổi giận rồi.
Cổ nhân có câu, gần vua như gần hổ, quả nhiên không sai!
Thôi, rút lui trước đã.
Đợi tâm trạng ta khá hơn rồi hỏi tiếp cũng chưa muộn.
Tôi len lén lùi ra sau.
Lúc này, ta dùng đầu ngón tay gõ lên bàn:
“Tùy theo gu của mà chọn.”
Hả? Tôi á??
Gu tôi là mấy có cơ bụng tám múi cơ mà.
Theo tiêu chí đó mà chọn thật sao?
Không đúng lắm đâu nhỉ…
Tôi nín thở, quyết định xác nhận lại lần nữa:
“À… Là tìm người… nam phải không ạ?”
Một loạt tập hồ sơ bay vèo vèo về phía tôi với tốc độ tên bắn.
Cùng lúc đó là tiếng gào giận dữ của Phó Lâm Thâm:
“Nữ!!”
Tôi lập tức cụp đuôi lủi ra khỏi văn phòng.
Nữ hả?
Vậy nữ “T” có tính không?
Tôi len lén hé cửa trộm Phó Lâm Thâm.
Nhìn từ trên xuống giữa, rồi xuống dưới…
Thôi bỏ đi, vẫn nên tìm mỹ nữ .
Tôi thử từng người một, thế nào cũng tìm trúng!
4.
Muốn tìm đẹp, bước đầu tiên là phải mở rộng quan hệ.
May mà tập đoàn Phó thị hoạt trong đủ mọi lĩnh vực.
Từ hot girl mạng cho đến minh tinh showbiz, người muốn nịnh bợ Phó Lâm Thâm nhiều đến mức xếp hàng từ cổng công ty Phó thị kéo dài đến Bắc Cực, rồi vòng xuống luôn tận Nam Cực.
Tôi nghe mấy tài khoản marketing đó.
Nghe bọn họ khen Phó Lâm Thâm như thần tiên giáng trần.
Tôi nhún vai.
Người tài giỏi đến ,
Muốn giải quyết nhu cầu sinh lý… chẳng phải vẫn phải trông cậy vào tôi sao?
Không hiểu vì sao, nghĩ tôi lại cảm thấy mình rất… đỉnh.
Tòa nhà Phó thị có hơn ba mươi tầng, tôi không chỉ phải lên lên xuống xuống mỗi ngày,
Mà còn phải tự móc tiền túi ra để kết thân với người ở các phòng ban.
Chưa kịp tìm người.
Ví tiền tôi đã cạn trước.
Hôm trước ngày phát lương, tôi đứng lưỡng lự rất lâu trước cửa văn phòng của Phó Lâm Thâm.
Đúng lúc ta vừa ký hợp đồng trở về.
Thấy tôi, có vẻ hơi bất ngờ:
“Ồ? Thư ký đại nhân Thẩm đây rồi, cuối cùng cũng nhớ ra là mình còn phải đi à?”
Tôi gật gật đầu, lắp ba lắp bắp:
“Cái đó, cái đó…”
Chưa đợi tôi hết, ta đã mở cửa bước vào.
Tôi lật đật chạy theo phía sau.
Chạy theo, chạy theo, chạy mãi.
Tới khi ta ngồi xuống.
Bạn thấy sao?