Tội Danh Không Xinh [...] – Chương 6

Nước máy lẫn với mùi thuốc tẩy, lạnh đến mức khiến tôi run rẩy không kiểm soát.  

 

Áo quần ướt sũng, dính bết vào da thịt, lạnh lẽo và nhơ nhớp.  

 

Cam Việt bật , rút điện thoại chụp lại hình tôi, rồi gửi đi đâu đó.  

 

Không lâu sau, điện thoại ta rung lên.  

 

Cô ta mở tin nhắn thoại, giọng của Bùi Xuyên vang lên, chỉ ba chữ ngắn gọn:  

 

"Thật ghê tởm."  

 

Cam Việt khẩy, lại nhấn mở một tin nhắn thoại khác.  

 

Lần này, giọng điệu Bùi Xuyên chậm rãi hơn, dịu dàng căn dặn:  

 

"Em đừng chạm vào nước lạnh, coi chừng bị cảm."  

 

Khoảnh khắc đó—  

 

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá ngoài cửa sổ, rải rác chiếu lên người tôi.  

 

Nhưng tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo tận xương.  

 

Một cảm giác ghê tởm khó tả dâng trào, tôi đột nhiên thấy buồn nôn khi nhớ lại mình đã từng thích một người như thế.

 

12

 

Bị xịt sơn màu, dội nước lạnh, rồi còn bị Bùi Xuyên sỉ nhục thêm một trận.  

 

Cam Việt thỏa mãn rời đi.  

 

Trước khi đi, ta còn quay lại một câu:  

 

"Tiết mục trong đêm hội lần này coi như tao nhường cho con xấu xí như mày."  

 

Trong đáy mắt ta, tôi thấy hình bóng phản chiếu của mình—  

 

Thê thảm đến đáng thương.  

 

—  

 

Ngay lúc bọn họ vừa quay lưng đi, tôi cúi xuống nhặt chiếc xô trên sàn, dội nốt nửa xô nước còn lại thẳng lên đầu Cam Việt.  

 

"Ào!"  

 

Cam Việt cũng biến thành con gà rớt nước như tôi.  

 

"Mày!"  

 

Cô ta quay phắt lại, nước từ vạt áo chảy ròng ròng xuống đất.  

 

"Mày điên rồi hả?!"  

 

Cô ta trợn trừng tôi, khuôn mặt vặn vẹo vì giận dữ.  

 

Đúng lúc đó, tiếng chuông vào học vang lên, mấy đứa bên cạnh vội vàng khuyên ta:  

 

"Làm lớn chuyện quá rồi, về lớp trước đi."  

 

Cam Việt bị kéo đi, căm phẫn rời khỏi.  

 

Với bộ dạng tóc tai bê bết đầy bọt màu, lại còn ướt nhẹp cả người, chắc chắn ta sẽ không quay lại lớp.  

 

Tôi cũng .  

 

Tiết cuối cùng lại trùng hợp là giờ thể dục, lần đầu tiên trong đời tôi cúp học, chạy thẳng về nhà.  

 

Nhà không có ai.  

 

Tôi tự nhốt mình trong phòng tắm, bật vòi sen lên, liên tục kỳ cọ làn da.  

 

Nhưng—  

 

Cái cảm giác dính nhơ nháp trong lớp áo kia, có lẽ suốt đời tôi cũng không quên .  

 

*

 

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tiếng đập cửa đột ngột vang lên.  

 

Tôi còn chưa kịp thay đồ, vội quấn chặt áo choàng tắm rồi đi mở cửa—  

 

Là Hạ Trì.  

 

Cậu ấy chống một tay lên khung cửa, hơi thở có phần dồn dập.  

 

Nhìn thấy tôi, cậu ấy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vô thức liếc sang bộ áo choàng tắm trên người tôi.  

 

Nhíu mày, Hạ Trì hỏi:  

 

"Sao không tiếng nào đã về trước?"  

 

Lúc này tôi mới sực nhớ, vừa nãy vì vội trốn khỏi tiết thể dục nên quên mất không báo với cậu ấy.  

 

Nhà Hạ Trì lúc nào cũng vắng tanh, buổi tối ngày nào cũng sang nhà tôi ăn chực. Đổi lại, cậu ấy đồng ý với mẹ tôi sẽ đưa đón tôi đi học, chăm sóc tôi trong trường.  

 

Và đúng là cậu ấy đã .  

 

Tôi không biết phải giải thích thế nào với cậu ấy.  

 

Trong lúc còn đang do dự, ánh mắt Hạ Trì đột nhiên quét qua đống quần áo trong giỏ đồ bẩn.  

 

"Sơn màu?"  

 

Cậu ấy nhíu mày, giọng trầm xuống:  

 

"Con điên đó lại kiếm chuyện với cậu à?"  

 

Cậu ta "con điên đó" tức là chỉ Cam Việt.  

 

Thấy tôi im lặng, Hạ Trì lập tức quay người, chuẩn bị bỏ đi.  

 

Tim tôi thắt lại, vội vàng đưa tay giữ lấy cậu ấy.  

 

"Đừng đi."  

 

Tôi không muốn cậu ấy gặp rắc rối vì mình.  

 

"Cô ta cũng chẳng gì tốt đẹp đâu, tôi đã cướp chai sơn phun lên đầu ta một trận. Cô ta dội nửa xô nước lên người tôi, tôi cũng trả lại nửa xô."  

 

Bước chân Hạ Trì khựng lại, quay đầu tôi, bỗng bật .  

 

"Cũng giỏi đấy."  

 

Nói rồi, cậu ấy đưa tay ra trước mặt tôi:  

 

"Điện thoại."  

 

Tôi không hiểu gì vẫn đưa cho cậu ấy.  

 

Điện thoại tôi không đặt mật khẩu, Hạ Trì trực tiếp mở máy, bấm vài thao tác, sau đó trả lại tôi.  

 

Nhìn vào màn hình, danh bạ bỗng dưng có thêm một liên hệ mới—  

 

Tên lưu: "Ăn chực".  

 

Cậu ấy liếc tôi một cái, bình thản :  

 

"Sau này có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi."  

 

Lùi lại một bước, Hạ Trì xoay người về nhà.  

 

"Nấu cơm xong gọi tôi."  

 

Tôi cầm điện thoại, đờ đẫn đáp:  

 

"Ừ… ."  

 

*

 

Hạ Trì và mẹ tôi giờ đã thành một cặp ăn chung.  

 

Nhà chỉ có hai mẹ con tôi, lúc nào cũng vắng lặng. Tôi ít , ăn cũng không nhiều, mẹ tôi có tay nghề nấu nướng rất khá hiếm khi có người tán thưởng.  

 

Cho đến khi Hạ Trì sang ăn chực.  

 

Cậu ấy ăn khỏe kinh khủng, mẹ tôi nấu gì cũng có thể ăn liền ba bát cơm.  

 

Rõ ràng tôi và Hạ Trì mới chỉ vừa kết WeChat, mà cậu ấy với mẹ tôi đã bắt đầu gọi nhau là mẹ nuôi và con nuôi mất rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...