Tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Hạ Trì.
"Anh có thể xin một món quà sinh nhật không?"
Tôi vội vàng gõ chữ:
"Được chứ! Muốn gì cũng !"
"Mở cửa."
*
Mở cửa?
Tôi hơi khó hiểu, vẫn đi tới cửa, vặn tay nắm mở ra.
Cửa mở.
Hạ Trì đứng ở đó, nghiêng người liếc nhanh vào phòng khách, sau đó chống một tay lên khung cửa, tay còn lại ôm lấy gáy tôi, nhanh chóng cúi xuống hôn một cái.
Cậu ấy , giơ ngón tay cái, nhẹ nhàng lau qua môi tôi.
"Cảm ơn nhé."
*
Nói xong, cậu ấy quay lưng về phòng, còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa giúp tôi.
Cạch.
26
Rất nhanh, ngày khai giảng đã đến.
Mẹ tôi bận đi công tác, không thể tiễn tôi lên đường, có Hạ Trì bên cạnh, bà cũng yên tâm hơn.
*
Nói ra thì cũng thật trùng hợp.
Ghế ngồi trên tàu cao tốc có ba chỗ. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, Hạ Trì ngồi ở giữa.
Mà chỗ bên cạnh cậu ấy— lại là Bùi Xuyên.
*
Trường của Bùi Xuyên cũng ở thành phố A.
Khoảnh khắc thấy nhau, cả ba đều sững lại, phản ứng của Bùi Xuyên là rõ rệt nhất.
Cậu ta tôi chằm chằm, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rõ rệt, không hề che giấu.
*
Hai tháng hè vừa qua, tôi chưa từng lơ là việc cải thiện bản thân.
Dù không thể đã trở thành một đại mỹ nhân, so với quá khứ, quả thực là khác biệt một trời một vực.
*
Cách một chỗ ngồi, Bùi Xuyên không chút ngại ngần bắt chuyện với tôi.
"Chu Vụ, cậu thay đổi nhiều quá."
Tôi liếc cậu ta một cái, không gì.
Cậu ta dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, vẫn tự nhiên tiếp tục tìm đề tài:
"Nghe cậu thi đạt thủ khoa toàn khu, chúc mừng nhé."
"Trường chúng ta gần nhau, có thời gian có thể cùng đi chơi không?"
*
Hạ Trì, người vốn ngồi ở giữa vẫn im lặng nãy giờ, cuối cùng không nhịn nổi nữa.
Cậu ấy giơ tay, vòng qua ôm lấy tôi, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén Bùi Xuyên:
"Bạn tôi, dựa vào đâu mà đi chơi với cậu?"
*
Bùi Xuyên rõ ràng bất ngờ khi thấy tôi và Hạ Trì bên nhau. Cậu ta Hạ Trì một lúc, rồi không gì thêm.
*
Nửa chặng đường sau, Hạ Trì muốn đi vệ sinh.
Trước khi rời đi, cậu quay sang Bùi Xuyên, cảnh cáo bằng ánh mắt đầy đe dọa.
Bùi Xuyên giả vờ không thấy, cúi đầu lướt điện thoại.
*
Nhưng—
Ngay khi Hạ Trì vừa đi khỏi, cậu ta lập tức đưa điện thoại về phía tôi.
*
Trên màn hình là mã QR của cậu ta.
"Chu Vụ, cậu xóa kết với tôi rồi." Cậu ta tỏ vẻ bị tổn thương.
"Thêm lại đi, trường chúng ta gần, sau này có gì còn giúp đỡ lẫn nhau."
*
Tôi quay đầu cậu ta, khẽ :
"Được thôi."
"Chỉ cần—"
"Bây giờ cậu quỳ xuống, lau sạch giày cho tôi."
*
Câu năm xưa của cậu ta, hôm nay tôi trả lại y nguyên.
Sắc mặt Bùi Xuyên lập tức biến đổi.
"Chu Vụ, chuyện cũ đã qua rồi, cậu đừng giữ mãi trong lòng nữa."
Vừa , cậu ta vừa đưa tay ra, định nắm lấy tay tôi:
"Tôi từng đọc quyển nhật ký đó, tôi biết cậu đã từng thích tôi."
Cậu ta tôi, giọng điệu chắc chắn:
"Cậu ở bên Hạ Trì, chẳng phải chỉ để chọc tức tôi sao?"
Tôi suýt nữa bật vì câu hoang tưởng này.
Nhưng còn chưa kịp mỉa mai, Hạ Trì đã quay lại.
Có Hạ Trì ở đây, không ai có thể tôi buồn nôn .
Điện thoại Bùi Xuyên vừa đưa ra, bị Hạ Trì giật lấy rồi ném thẳng xuống sàn.
Cậu tóm cổ áo hắn, lôi hắn đứng dậy khỏi ghế.
Hạ Trì thậm chí không thèm đánh, chỉ đá mạnh một cú vào chân hắn, lạnh lùng :
"Cút."
"Tự tìm chỗ khác mà ngồi. Nếu còn dám quấy rầy tôi, tôi đảm bảo cậu phải nằm cáng vào trường."
*
Bùi Xuyên siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm Hạ Trì.
Nhưng—
Đánh nhau?
Dù có ba tên Bùi Xuyên cũng không phải đối thủ của Hạ Trì.
*
Do dự một lát, cậu ta chỉ có thể nhặt điện thoại lên, xám mặt rời đi.
Cậu ta đi đâu, lên ghế hạng nhất, hay sang toa khác, chúng tôi cũng không quan tâm.
*
Vốn dĩ tôi nghĩ, tên cặn bã này từ nay sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Nhưng không ngờ, mới chỉ nửa năm sau khi vào đại học, tôi lại nghe tin về cậu ta —
*
Nghe —
Dựa vào vẻ ngoài vẫn còn hút mắt, cậu ta nhanh chóng trở thành hot boy của khoa, thay như thay áo.
*
Cho đến khi—
Cậu ta đụng trúng một tảng băng cứng.
*
Chuyện là—
Năm nhất, cậu ta cặp với một chị khóa trên khoa Báo chí năm hai.
Chị đó đẹp sắc sảo, tính cách mạnh mẽ, nghe hồi cấp ba là đại tỷ có tiếng.
Nhưng Bùi Xuyên tưởng rằng chị ấy cũng giống như những trước, có thể bị hắn PUA đến mức c.h.ế.t đi sống lại.
*
Thực tế đúng là chị ấy hắn rất sâu đậm.
Bạn thấy sao?