Tội Danh Không Xinh [...] – Chương 12

Mẹ con họ, lần lượt vào tù.  

 

Tin tức lan truyền, lời đồn bủa vây, chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến việc kinh doanh của gia đình Cam Việt.  

 

Ông bố dượng có chút tài sản của ta vừa tức giận vừa thấy mất mặt, lập tức đệ đơn ly hôn với mẹ ta.  

 

Nghe , sau ly hôn, bà ta mất đi nguồn tài chính, con thì ngồi tù, cuộc sống vô cùng túng quẫn.  

 

Một lần, tôi cùng mẹ đi dạo phố, cờ thấy bà ta ngồi lặng lẽ trong một quán mì nhỏ, bộ dạng tiều tụy, không còn chút kiêu ngạo nào như lúc đến nhà tôi ngày trước.

 

21

 

Kết quả thi của Hạ Trì cũng không tệ.  

 

So với thành tích trước đây của cậu ấy, có thể là vượt xa mong đợi.  

 

Cả hai chúng tôi đều đậu vào trường đại học ở thành phố A, khoảng cách cũng không quá xa.  

 

*

 

Ngày thứ hai sau khi có kết quả thi, tôi nhận tin nhắn từ một người cùng lớp.  

 

Cô ấy gửi cho tôi một đoạn văn dài lê thê, nội dung là xin lỗi.  

 

Ba năm trung học, trong số những người lan truyền tin đồn về tôi, chế giễu tôi, cũng có ấy.  

 

Cô ấy rằng, thực ra, ấy không hề cố ý muốn bắt nạt tôi.  

 

Cô ấy cũng chỉ là một người bình thường giữa đám đông—ngoại hình bình thường, thành tích bình thường, tính cách hướng nội.  

 

Cô ấy không có thân, dù rất muốn hòa nhập với tập thể, vì bản tính trầm lặng nên mãi vẫn không thể thực sự hòa đồng.  

 

Vậy nên, ấy chỉ còn cách "hùa theo".  

 

Hùa theo đám đông nhạo tôi, bắt nạt tôi, như thế thì ấy mới trở thành một phần của "tập thể".  

 

Thực ra, chính ấy cũng không hiểu vì sao mình lại hùa theo.  

 

Rõ ràng trong lớp không phải chỉ có tôi là kém sắc nhất, cũng không phải tôi là người béo nhất.  

 

Nhưng ấy biết, nếu không nhập hội với đám đông kia, rất có thể người tiếp theo bị chế giễu sẽ là ấy.  

 

Cô ấy gửi tin nhắn xin lỗi, hy vọng tôi có thể tha thứ.  

 

Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ trả lời lại hai câu:  

 

"Trước tiên, chúc cậu một tương lai tươi đẹp."  

 

"Thứ hai, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu."  

 

Gửi xong tin nhắn, tôi xóa hết thông tin liên lạc của tất cả học trong lớp, ngoại trừ Hạ Trì.  

 

Tôi có thể hiểu tại sao họ lại .  

 

Nhưng tôi không chấp nhận.  

 

Cũng không thể tha thứ.  

 

Nếu tôi không nghiến răng chịu đựng để bước tiếp, có lẽ tôi đã gục ngã trong đống ác ý ngập tràn đó từ lâu.  

 

*

 

Trước khi nhập học, nhà tôi có khách.  

 

Nếu không phải Lý Triều cùng mẹ cậu ta đến tận nhà, tôi thực sự không biết rằng gia đình tôi và cậu ta có chút quan hệ họ hàng xa.  

 

Rất xa, xa đến mức chẳng liên quan gì đến nhau.  

 

Họ mang theo một ít hoa quả đến nhà, mở đầu bằng những lời khách sáo cũ rích đến không thể cũ hơn:  

 

"Chu Vụ ớn thế này rồi sao, con mười tám thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp nha."  

 

"Còn nhớ dì không? Hồi con còn bé xíu, dì từng bế con đó."  

 

"Lúc đó con mới mấy tháng tuổi thôi, suýt nữa tè cả lên người dì!"  

 

Tôi chỉ , không gì.  

 

Sau màn dạo đầu dài lê thê, bà ta nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:  

 

"Dì nghe con thi rất tốt, nên muốn nhờ con giúp Lý Triều một chút."  

 

"Thằng bé thi không tốt lắm, dì định cho nó học lại một năm nữa."  

 

Nói rồi, bà ta trừng mắt liếc con trai mình một cái, còn đá vào m.ô.n.g cậu ta một cú.  

 

"Cùng một lớp mà con xem điểm số của Chu Vụ đi! Rồi lại cái tổng điểm hơn một trăm của con đi!"  

 

"Đúng là mất mặt mà!"  

 

Lý Triều cắn răng, không gì.  

 

Thấy , mẹ cậu ta lại đá thêm một cú, giục:  

 

"Mau đi! Nhờ Chu Vụ giúp con học kìa!"  

 

"Con bé là thủ khoa toàn khu vực đó! Nó chỉ cần dạy con một chút thôi cũng đủ giúp con tiến bộ rồi!"  

 

Bị mắng vài câu, Lý Triều cúi đầu, vẻ mặt chán chường, miễn cưỡng mở miệng:  

 

"Chu Vụ... ơn, giúp tôi với."  

 

Lời này vừa thốt ra, cậu ta đã lộ rõ vẻ chột dạ.  

 

Bởi vì cậu ta biết rõ mình đã khiến tôi phải trải qua những gì.  

 

Cũng chính vì , khi ra câu đó, cậu ta không dám thẳng vào tôi.  

 

Tôi mỉm , hỏi lại:  

 

"Giúp cậu cái gì?"  

 

Lý Triều thoáng tôi một cái, cắn môi:  

 

"Giúp tôi học."  

 

Cậu ta hít sâu một hơi, như thể đang cố tìm lại chút tôn nghiêm cuối cùng, thấp giọng bổ sung:  

 

"Chuyện quá khứ là tôi sai, dù sao cũng , cậu muốn tôi gì mới chịu giúp, cứ thẳng đi."  

 

Thấy tôi vẫn im lặng, cậu ta lại :  

 

"Không thì... tôi cũng viết nhật ký, rồi cậu ra giữa sân trường đọc to cho cả lớp nghe?"  

 

Tôi nhấp một ngụm trà, bỗng thấy buồn .  

 

"Thứ nhất, tôi không có hứng thú với nhật ký của cậu. Tôi cũng không ra cái trò đọc trộm nhật ký người khác để chế giễu như thế."  

 

"Thứ hai—"  

 

"Cậu lấy gì ra để nghĩ rằng tôi sẽ muốn trả thù cậu theo cách đó?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...