Tôi Dẫn Học Sinh [...] – Chương 9

Tôi vớ lấy quyển sách bài tập dày như viên gạch, ném mạnh vào n.g.ự.c một tên khác, khiến hắn đau đớn nhăn nhó.  

 

"Còn không chạy?!"  

 

Tôi hét lên với An Kỳ. Cô ấy cuối cùng cũng hoàn hồn, lao về phía tôi, kéo tay tôi chạy thật nhanh.  

 

Phía sau vang lên tiếng gào thét của đám đàn ông to lớn.  

 

Chạy qua hai con phố, chúng tôi mới dừng lại thở hổn hển.  

 

An Kỳ sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, nghẹn ngào :  

"Cảm ơn."  

 

Tôi chìa tay kéo ấy dậy, nhắc nhở:  

 

"Về sớm đi. Sau này tránh xa mấy gã say rượu ra."  

 

Tôi quay người rời đi, đi vài bước vẫn nghe thấy giọng của An Kỳ phía sau:  

 

"Lâm Sênh, cảm ơn cậu! Quyển sách bài tập đó, để tớ mua mới đền cho cậu!"  

 

Tôi không đáp lại, chỉ bước nhanh hơn.  

 

Thật ra lúc giúp ấy, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều.  

 

Từ khi học cấp 2, tôi đã quen với việc một mình về nhà sau giờ tự học buổi tối. Không ít lần gặp phải những gã say rượu.  

 

Thậm chí, có lần tôi còn gặp một kẻ biến thái thích phô bày thân thể.  

 

Nếu không chạy nhanh, tôi chẳng dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra.  

 

Lúc ấy tôi chỉ nghĩ, nếu có ai đó cùng chạy với mình, có lẽ mọi chuyện sẽ bớt đáng sợ hơn.  

 

*

 

Tôi không để chuyện này trong lòng, đám đàn ông đó lại tìm đến tận trường.  

 

Một trong số họ tôi đã ném trúng đầu hắn, khiến hắn bị chấn thương não và đòi tôi bồi thường.  

 

Giáo viên tìm hiểu hình, gọi tôi và An Kỳ đến văn phòng cùng với phụ huynh của chúng tôi.  

 

Lần này, mẹ tôi cuối cùng cũng xuất hiện.  

 

Mấy gã đàn ông kể rằng An Kỳ cầm điếu thuốc, rơi tàn vào người họ tranh cãi. Tôi đi ngang qua và giúp An Kỳ, một người trong số họ bị chấn thương.  

 

Bố An Kỳ nghe lập tức phản bác:  

 

"Con tôi ngoan ngoãn thế, sao có chuyện hút thuốc ."  

 

An Kỳ cúi đầu, không một lời.  

 

Thật ra, tôi từng thấy ấy hút thuốc trong nhà vệ sinh, cùng với Trương Uyển Nhi.  

 

Có lẽ áp lực quá lớn khiến họ để giải tỏa, gia đình ấy không biết chuyện này.  

 

Nhìn thấy bố An Kỳ ăn mặc chỉnh tề, lái xe sang đến trường, đám đàn ông biết ngay không phải người dễ đối phó.  

 

Chúng chuyển mục tiêu sang tôi:  

 

"Chính con bé này ném em chúng tôi bị chấn thương não. Chuyện này không thể bỏ qua, phải bồi thường viện phí!"  

 

Nghe đến tiền bồi thường, mẹ tôi trợn mắt, không hai lời, tát tôi một cái thật mạnh.  

 

"Đồ của, suốt ngày chuyện cho tao!"  

 

Cái tát đau rát, mặt tôi lập tức sưng vù, tai ù đi.  

 

Ngay cả đám đàn ông cũng ngây người.  

 

An Kỳ mở to mắt, lập tức lao đến đứng chắn trước mặt tôi, nước mắt lã chã:  

 

"Là lỗi của tôi. Tôi đã hút thuốc. Tôi ở con hẻm gần trường, không cẩn thận va phải họ, họ đòi tiền tôi. Lâm Sênh đi ngang qua, đã giúp tôi. Tất cả là lỗi của tôi!"  

 

An Kỳ ngăn trước tôi, giọng nghẹn ngào với bố ấy:  

 

"Bố, con sai rồi, Lâm Sênh vô tội. Cậu ấy đã cứu con."  

 

Bố An Kỳ cuối cùng cũng hiểu chuyện, vội vàng an ủi con :  

 

"Chuyện này sao không với bố mẹ sớm hơn? Đừng sợ."  

 

Ông vừa vừa lấy điện thoại, định gọi luật sư, nghi ngờ đám đàn ông này đang giở trò tống tiền. Ông còn sẽ báo cảnh sát.  

 

Đám đàn ông hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, xin lỗi liên tục.  

 

Tôi ôm mặt, chỉ im lặng mẹ mình.  

 

Cùng là cha mẹ, cách họ xử lý mọi chuyện lại khác nhau một trời một vực.  

 

Tôi bật tự giễu, càng thêm quyết tâm.  

 

Nhận thấy ánh mắt tôi, mẹ tôi không tự nhiên mà quay đi.  

 

"Tao... tao sao biết . Tao cứ nghĩ mày lại chuyện. Mày có thể để tao bớt lo không?"  

 

*

 

Tối về nhà, tôi thấy trên giường có một lọ thuốc bôi.  

 

Có lẽ đó là lời xin lỗi của bà.  

 

Nhưng những điều này giờ đây không còn quan trọng nữa.  

 

Còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.  

 

Không khí trong trường ngày càng căng thẳng, giáo viên hận không thể tách đầu chúng tôi ra để nhồi kiến thức.  

 

Tôi biết lo lắng lúc này không có ích, vẫn bám sát kế hoạch ôn tập của mình.  

 

Buổi trưa, tôi tranh thủ dạy kèm Hứa Tư Niên.  

 

*

 

Còn nửa tháng nữa đến kỳ thi, lớp tôi lan truyền một tin đồn:  

 

Nghe gia đình Trương Uyển Nhi sản. Hai ngày liền ấy không đến lớp.  

 

Đến ngày thứ ba, ấy xuất hiện ở cổng trường, cãi nhau với bố mẹ.  

 

"Trước đây sẽ đưa con ra nước ngoài mà! Bây giờ con quên sạch mấy bài đó rồi, sao mà ! Tất cả là tại bố mẹ!"  

 

Đáp lại tiếng khóc lóc của ấy, chỉ là sự im lặng của cha mẹ.  

 

Chuyện này chẳng ai quan tâm, bàn tán một lúc rồi mọi người lại tiếp tục với việc của mình.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...