Tôi Dẫn Học Sinh [...] – Chương 8

Hứa Tư Niên như thông suốt, bắt đầu nỗ lực học tập.  

 

Buổi trưa nghe tôi giảng bài, buổi tối về tự nghiên cứu. Đôi khi tôi còn thấy cậu ấy cầm bài kiểm tra đi ra vào văn phòng giáo viên.  

 

Vì dành buổi trưa để giảng bài cho cậu ấy, thời gian học của tôi ít đi.  

 

Tôi dành dụm tiền sinh hoạt mua một chiếc xe đạp cũ, rút ngắn thời gian di chuyển.  

 

Tan học, tôi ở lại lớp thêm vài bài rồi mới về, đảm bảo thời gian về nhà không thay đổi.  

 

Xe đạp chỉ dám đỗ ở ven đường gần khu nhà, không dám để bố mẹ biết tôi đã mua xe.  

 

Nếu không, họ chắc chắn sẽ nghĩ tôi tiêu hoang, cắt bớt tiền sinh hoạt và bắt tôi nhường xe cho em trai.  

 

Càng gần ngày thi đại học, tôi càng không dám lơ là.  

 

Ngày thi thử lần hai, Hứa Tư Niên còn hồi hộp hơn cả tôi.  

 

"Tớ sợ thi không tốt, phụ công cậu đã tốn thời gian cho tớ."  

 

Không ngờ lại nghe câu này từ cậu ấy.  

 

Tôi kéo cậu ấy đến rừng cây nhỏ phía sau trường, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ.  

 

"Không lãng phí đâu. Tớ biết cậu sẽ ."  

 

Trên đường trở về, Hứa Tư Niên ngơ ngẩn, đi đứng loạng choạng như sắp bước cùng tay cùng chân.  

 

May thay, kết quả cuối cùng không tôi thất vọng. Tổng điểm của cậu ấy tăng hơn 60 điểm, đủ vượt mức tuyển sinh đại học nhóm đầu.  

 

Những đi xem điểm cùng cậu ấy ôm vai reo lên:  

"Cậu gian lận phải không? Sao thi cao thế này!"  

 

"Đúng là sức mạnh của ! Tớ đi tìm một học bá còn kịp không?"  

 

Hứa Tư Niên chỉ mỉm đắc ý, không đáp lại.  

 

Nhưng tôi biết, đây không phải là sức mạnh gì cả, mà là kết quả của sự nỗ lực không ngừng nghỉ.  

 

Trong vòng một tháng, cậu ấy gầy đi trông thấy, quầng thâm mắt hằn rõ.  

 

Kết quả của tôi lần này cũng ngoài mong đợi, đứng nhất khối, điểm còn cao hơn Tống Ngôn Kỳ.  

 

Cậu ta bảng điểm, thoáng bất ngờ, rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ .  

 

"Chúc mừng."  

 

"Ồ, đó là điều tôi xứng đáng nhận ."  

 

Nghe gần đây, Tống Ngôn Kỳ bị giáo viên mời đến văn phòng chuyện.  

 

Nguyên nhân là do cậu ta nhận thư của nhiều nữ sinh không từ chối, còn bảo "có thể tìm hiểu thử xem."  

 

Điều đáng là cậu ta y hệt với nhiều .  

 

Khi Trương Uyển Nhi biết chuyện, ta lập tức sự với những người kia.  

 

Tống Ngôn Kỳ tự đắm chìm trong ảo tưởng về sự si của mình, cứ nghĩ mình là chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, hưởng thụ sự tranh giành của mọi người.  

 

Việc tôi vượt qua cậu ta cũng không có gì lạ.  

 

*

 

Ngày thi đại học càng gần, tôi đếm từng ngày để tăng tốc.  

 

Bố mẹ của Hứa Tư Niên, biết kết quả của cậu, hôm sau đã đến trường, muốn mời tôi ăn cơm.  

 

Tôi từ chối ngay.  

 

Trong lúc họ vẫn ngạc nhiên, Hứa Tư Niên đã giải vây giúp tôi.  

 

"Giờ gì có thời gian, dạo này bận quá. Nếu muốn mời ăn cơm, cứ gói lại thành cơm hộp rồi gửi đến đi."  

 

Cậu ấy chỉ bâng quơ, không ngờ hôm sau mẹ cậu thật sự lái xe đến, mang theo hai phần cơm trưa.  

 

Bà mời chúng tôi ngồi trong xe hơi để ăn cơm, tiện thể bật điều hòa và bài tập.  

 

Tôi hơi bối rối, định rời đi, mẹ cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.  

 

"Bây giờ cháu là công thần của nhà dì. Đừng đi đâu cả. Sau này buổi trưa cứ vào xe bác nghỉ ngơi, bác sẽ mang cơm cho hai đứa mỗi ngày!"  

 

*

 

Gia đình Hứa Tư Niên thật sự giống nhau ở một điểm: hành cực kỳ nhanh chóng.  

 

Kể từ đó, bất kể mưa gió, mẹ cậu luôn đúng giờ mang cơm đến.  

 

Nửa tháng trôi qua, tôi phát hiện quần jeans của mình chật hơn.  

 

Chiếc xe đạp cũ bị đứt xích, tôi mang đi sửa. Tối hôm đó, không còn xe, tôi đành đi bộ về nhà.  

 

Ra khỏi cổng trường vài bước, tôi nghe thấy tiếng trong con hẻm.  

 

Là An Kỳ, xung quanh ấy có mấy người đàn ông.  

 

"Cô tôi bị bỏng, định giải quyết chuyện này thế nào?"  

 

"Đúng , không bồi thường thì chuyện này không xong đâu!"  

 

"Tôi không cố ý, tôi đã xin lỗi rồi, các còn muốn gì nữa?"  

 

An Kỳ sắp khóc, ánh mắt tràn đầy hy vọng về phía tôi.  

 

Mấy người đàn ông cũng nhận ra tôi, quay đầu trừng mắt:  

 

"Liên quan gì đến ? Biến đi, đừng ở đây cản đường!"  

 

Đúng , đâu liên quan gì đến tôi. Tôi quay lưng rời đi.  

 

Những tiếng chửi bới phía sau tôi ngày càng xa dần.  

 

"Không đi! Giao hết tiền ra đây, nếu không đừng trách bọn tao tay chân."  

 

"Làm sai còn định chạy? Đâu có dễ thế."  

 

"Đúng , để tao chụp vài tấm hình bé này, dán khắp trường các ấy... Á, ai đó!"  

 

Gã đàn ông còn chưa hết câu, đầu đã bị cuốn sách ném trúng.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...