Tôi Dẫn Học Sinh [...] – Chương 7

Trương Uyển Nhi trừng mắt tôi, chắc trong lòng đang mắng tôi không biết điều.  

 

Tôi không định trả đũa ta theo cách tương tự, ít nhất tôi có quyền không tha thứ.  

 

"Có vấn đề gì thì cứ với thầy giáo đi."  

 

Tôi nhường đường, thấy giáo viên chủ nhiệm đứng ngay cửa chúng tôi.  

 

Trên đường đến đây, tôi đã gọi thầy theo.  

 

"Trương Uyển Nhi, vào văn phòng tôi. Hứa Tư Niên, cậu cũng đi."  

 

*

 

Buổi chiều ngắn ngủi trôi qua. Đến trước giờ học buổi tối, Trương Uyển Nhi mới từ văn phòng ra, mắt sưng đỏ vì khóc.  

 

Hứa Tư Niên theo sát sau, trông như chẳng có chuyện gì, còn nháy mắt với tôi khi đi ngang qua cửa sổ lớp.  

 

Tranh thủ thầy chưa đến, cậu ấy bước đến chỗ tôi, nhỏ.  

 

"Sau này ai bắt nạt cậu, cứ với tớ. Tớ giúp cậu!"  

 

*

 

Chưa ai từng câu đó với tôi.

 

Hồi nhỏ, bố mẹ dạy tôi phải ngoan, đừng thêm phiền phức. Sau khi Lâm Diệu ra đời, họ thậm chí chẳng quan tâm đến tôi nữa.  

 

Chưa từng có ai rằng sẽ đứng về phía tôi, bảo vệ tôi.  

 

Buổi tối sau giờ tự học, tôi bất ngờ xuất hiện trước cửa lớp của Hứa Tư Niên.  

 

Tôi cậu ấy nhét vội đồ trên bàn vào cặp, miệng lẩm bẩm.  

 

"Lề mề quá! Lão Vương ngày nào cũng dạy thêm giờ. Lâm Sênh chắc đi mất rồi!"  

 

Cậu ấy hoảng hốt lao ra khỏi lớp và đụng ngay tôi.  

 

"Cậu… tớ… sao cậu lại ở đây!"  

 

Hứa Tư Niên tròn mắt, năng lắp bắp.  

 

"Cùng về đi."  

 

Lần này, tôi cố ý bước chậm lại, để cậu ấy theo sau.  

 

Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng cậu ấy khúc khích.  

 

Cầu thang đã hỏng đèn từ lâu, trường lại thích dùng tiền vào những nơi không cần thiết, như lắp thang máy cho căng tin ba tầng, chẳng chịu sửa đèn.  

 

Hành lang tối mờ, đèn lập lòe chập chờn.  

 

Giữa dòng người chen chúc ra về, ánh sáng nhấp nháy, tôi lấy hết can đảm khẽ nắm tay Hứa Tư Niên.  

 

"Á!"  

 

Cậu ấy hít một hơi sâu, định kêu lên thì tôi đã nhanh tay bịt miệng.  

 

"Hạnh phúc đến bất ngờ quá, tớ không phản ứng kịp."  

 

Tay cậu ấy ấm áp, nắm chặt lấy tôi. Đến khi bước ra khỏi tòa nhà, cậu ấy mới chịu buông.  

 

"Chuyện hôm nay cảm ơn cậu. Sau này tớ sẽ giúp cậu học bù."  

 

Cậu ấy vừa vừa , nụ chợt khựng lại.  

 

"Sao cậu lại ? Đây là lấy oán báo ân mà!"  

 

"Đâu có. Giúp cậu học cũng là cách tớ có thể giúp cậu."  

 

"Cậu không muốn sau này học cùng trường với tớ à?"  

 

Hứa Tư Niên im lặng, rồi bỗng nhiên vươn tay ôm chặt lấy tôi.  

 

"Tớ biết mà, cậu cũng thích tớ. Cậu cũng nghĩ về tương lai của chúng ta, đúng không? Được, từ giờ tớ nhất định học thật tốt!"  

 

Bất ngờ bị cậu ấy ôm chặt gần khu lớp học, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài.  

 

Nhưng chuyện này xem như đã định rồi.  

 

*

 

Trưa hôm sau ăn cơm xong, tôi lấy bài kiểm tra toán đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu giảng bài cho cậu ấy.  

 

Vừa giảng bài vừa giúp tôi ôn lại kiến thức, thật là nhất cử lưỡng tiện.  

 

Nhưng chưa đầy 10 phút, Hứa Tư Niên đã gà gật.  

 

"Cậu có thể để ý hơn chút không!"  

 

Tôi đẩy nhẹ cậu ấy. Hứa Tư Niên giật mình tỉnh dậy:  

 

"Điểm tâm? Điểm tâm gì? Cậu đói à?"  

 

Tôi nghẹn lời, chẳng biết sao.  

 

May mà Hứa Tư Niên cũng khá ổn môn tiếng Anh và ngữ văn, kiến thức nền tảng môn toán cũng không tệ, dạy kèm cậu ấy không phải việc quá khó.  

 

Hứa Tư Niên ngoan ngoãn ngồi cạnh bài tập, cho đến khi có ai đó gõ nhẹ lên bàn của cậu.  

 

"Bạn học, cậu không phải người lớp này, sao không về lớp mình mà bài?"  

 

Tống Ngôn Kỳ đứng trên xuống chúng tôi, giọng điệu nghiêm nghị. Hứa Tư Niên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên, cau có.  

 

"Thì sao? Tôi có ngồi chỗ của cậu đâu? Không thì cút đi, đừng phiền!"  

 

"Cậu chiếm chỗ của người khác, còn mất thời gian nghỉ trưa của Lâm Sênh, bắt ấy giảng bài cho cậu. Không cảm thấy phiền người khác là sai sao?"  

 

Hứa Tư Niên lười đôi co, quay sang tôi hỏi với vẻ khó hiểu:  

 

"Cậu có nghe thấy gì không? Hình như có con ch.ó nào sủa."  

 

Mặt Tống Ngôn Kỳ sa sầm:  

 

"Kiểu học như cậu chỉ đang lãng phí thời gian của Lâm Sênh."  

 

"Tôi không thấy cậu ấy lãng phí thời gian của tôi."  

 

Ngay trước khi Hứa Tư Niên nổi cáu, tôi nhanh chóng lên tiếng:  

 

"Là tôi tự nguyện dạy kèm cậu ấy. Có vấn đề gì không? Ngược lại, cậu mới là người đang lãng phí thời gian của chúng tôi."  

 

Nghe , Hứa Tư Niên càng đắc ý, lập tức xích lại gần tôi hơn một chút.  

 

"Không nghe thấy sao? Cút đi, đừng cản trở nữa!"  

 

Tống Ngôn Kỳ hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi, không quên để lại một câu:  

 

"Lâm Sênh, rồi cậu sẽ biết ai mới là người đang lãng phí thời gian của cậu."  

 

Khi Tống Ngôn Kỳ đi khỏi, Hứa Tư Niên thu lại vẻ mặt đắc ý ban nãy, cẩn thận tôi.  

 

"Thật sự tớ đang lãng phí thời gian của cậu sao?"  

 

Tôi đẩy bài kiểm tra đến trước mặt cậu ấy.  

 

"Không, tớ tin cậu có thể ."  

 

*

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...