Quả nhiên, ngay sau đó, tôi nghe thấy Trương Uyển Nhi bảo ngồi cạnh kéo rèm.
"Nắng mắt tôi nhức quá, kéo rèm lại đi. Tôi cũng không muốn thấy người khó chịu bên ngoài nữa."
Bạn ngồi cạnh có vẻ chần chừ, cuối cùng dưới ánh mắt giận dữ của Trương Uyển Nhi, vẫn đưa tay kéo rèm.
Kéo rèm lại nghĩa là tôi không thể thấy bảng đen để xem thầy giảng.
Tôi còn chưa kịp gì thì một giọng khác vang lên.
"Kéo rèm lại lớp sẽ tối quá, hơn nữa thầy sẽ không vui đâu."
Tôi và Trương Uyển Nhi đều kinh ngạc người vừa lên tiếng.
Đặc biệt là Trương Uyển Nhi, ta sốt ruột kéo tay người đó:
"Kỳ Kỳ, người ngoài kia là Lâm Sênh đấy! Chính vì ta mà Hứa Tư Niên không thèm để ý đến cậu nữa!"
"Đang trong giờ học, đừng mấy chuyện này."
An Kỳ nhẹ nhàng rút tay mình ra, không để ý đến ta nữa.
Nửa tiết học trôi qua, mồ hôi đã thấm đầy lưng tôi. Bất ngờ, có người vỗ vai tôi.
"Sao cậu đứng ở đây?"
Là Hứa Tư Niên. Nhìn cậu ấy, tôi đoán chắc cậu vừa trốn học.
Tôi kể sơ hình, mắt Hứa Tư Niên trợn to.
"Sao lại không cho cậu vào lớp học? Tớ sẽ đi chuyện với thầy!"
Nói xong, cậu ấy lao thẳng vào lớp tôi.
"Thầy ơi, Lâm Sênh sắp bị sốc nhiệt rồi. Nếu bắt ấy đứng ngoài này nữa sẽ có chuyện mất. Nếu thầy không cho ấy vào học thì cho ấy cùng em đến phòng y tế nghỉ ngơi đi ạ."
"Sao em lại ở đây? Có phải lại trốn học không? Mau về lớp ngay! Còn Lâm Sênh, vào lớp học đi!"
Cuối cùng tôi cũng phép vào lớp, khi bước vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về tôi.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng hơn cả nắng.
Không ngoài dự đoán, cuối cùng tôi vẫn bị sốc nhiệt. Đến tiết học cuối cùng buổi chiều cũng không thể tham gia, phải đưa vào phòng y tế.
Thật đúng như lời Hứa Tư Niên , vào phòng y tế nằm điều hòa.
Cậu ấy vẫn chưa biết tôi bị sốc nhiệt. Tôi ngồi một mình trong phòng y tế.
Giáo viên dạy toán nghe tin liền vội vàng đến xem tôi, không ngừng xin lỗi.
Thầy giáo vốn nghiêm khắc, có lẽ không ngờ thể trạng tôi lại kém như .
"Không sao đâu, thầy ạ. Thầy có thể giảng lại cho em bài toán lớn cuối cùng không?"
Thầy giáo tìm một tờ đề khác, kiên nhẫn giảng cho tôi vài cách giải khác nhau. Đúng là họa mà lại thành phúc.
Thầy vừa giảng xong thì cũng đến giờ tan học.
Tôi ngồi lại phòng y tế, một mình nghiền ngẫm nội dung thầy vừa giảng.
Đến khi cùng bàn đột ngột mở cửa lao vào.
"Mau, mau lên! Ở lớp xảy ra chuyện rồi, Hứa Tư Niên đánh nhau…"
Cô ấy thở hổn hển, không ra hơi, gắng sức thốt ra một cái tên.
"Người bị đánh… là Trương Uyển Nhi."
*
Khi tôi đến lớp, bàn của Trương Uyển Nhi đã bị lật tung.
Sách vở, bài kiểm tra, và poster thần tượng trong ngăn bàn ta văng khắp nơi.
Hứa Tư Niên đứng đó với vẻ mặt u ám, giày thể thao giẫm lên poster thần tượng của ta.
Trương Uyển Nhi rõ ràng bị dọa đến hoảng sợ, trốn sau lưng An Kỳ run rẩy.
"Vẫn không chịu thật?"
Trương Uyển Nhi lấy hết can đảm, bước ra khỏi lưng An Kỳ, hét lớn:
"Tôi không biết cậu đang gì!"
"Bớt giả bộ đi!"
Hứa Tư Niên nhấc cốc thủy tinh của Trương Uyển Nhi ném mạnh. Cốc sượt qua ta, đập vào tường phía sau và vỡ tan tành.
"Cậu ăn cắp bài kiểm tra toán của Lâm Sênh, ấy bị đứng đến mức sốc nhiệt. Cậu nghĩ dọa cả lớp không ra thì tôi sẽ không biết sao?"
Hứa Tư Niên cúi xuống lục tìm trong đống đồ lộn xộn trên sàn và nhanh chóng tìm thấy bài kiểm tra của tôi.
Nhưng bài kiểm tra đã không còn nhận ra nổi.
Phần ghi tên bị gạch chéo lớn, đầy những lời lẽ phạm, còn có cả những vệt chất lỏng không rõ nguồn gốc.
Hứa Tư Niên cầm bài kiểm tra, các mạch m.á.u trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
"Tốt lắm, thật tốt lắm!"
Nói rồi, cậu ấy nhấc chai mực đổ thẳng lên sách vở và bài kiểm tra của Trương Uyển Nhi.
"Hứa Tư Niên, cậu điên rồi! Bài tập tôi phải nộp tối nay đấy!"
Cô ta hét lớn, bị An Kỳ kéo lại.
"Tiểu Niên, cậu cũng đã trả đũa rồi, nể mặt tớ, bỏ qua đi."
"Trả đũa?"
Hứa Tư Niên ngẩng đầu lên, lạnh lùng Trương Uyển Nhi.
"Chỉ là trả lại ta những gì ta đã thôi. Đi xin lỗi Lâm Sênh ngay, nếu không chuyện này chưa xong đâu!"
An Kỳ định gì đó bị Hứa Tư Niên ngắt lời.
"Không ai có thể cứu ta đâu. Cậu biết chuyện mà vẫn ngơ, cậu có khác gì đồng phạm không?"
Mắt An Kỳ đỏ lên, cúi đầu không thêm lời nào.
Trương Uyển Nhi cắn môi, không gì. Khi Hứa Tư Niên đá đổ thêm một chiếc ghế, ta hoảng hốt lao đến trước mặt tôi.
"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý, mong cậu tha thứ."
"Ồ, tôi không muốn tha thứ cho cậu."
Bạn thấy sao?