Tôi Dẫn Học Sinh [...] – Chương 5

Khi ngẩng đầu lên, tôi cảm giác có người khác cũng đang tôi.  

 

Tôi về phía đó, thấy một ở hàng ghế thứ hai quay nghiêng người, ánh mắt dán chặt vào tôi.  

 

Là An Kỳ, hoa khôi của trường, thanh mai trúc mã của Hứa Tư Niên.  

 

*

 

Quả thực, như lời cậu ấy , mỗi buổi trưa Hứa Tư Niên đều đến tìm tôi.  

 

Cậu ấy mang theo hai suất cơm nóng hổi, ăn xong lại ngồi cạnh quạt cho tôi.  

 

Tôi đưa thẻ cơm cho Hứa Tư Niên, bảo cậu ấy quẹt thẻ của tôi, ngay lập tức sắc mặt cậu ấy trở nên lạnh lùng.

 

"Cậu không thể để tớ chi một chút tiền cho cậu sao? Sao cậu bá đạo thế? Đến chút quyền nhỏ xíu này cũng không cho tớ?!"  

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi bị người ta là bá đạo, chính tôi cũng không nhịn mà bật .  

 

Hứa Tư Niên cũng toe toét, nghiêng đầu lại gần.  

 

"Cậu vui rồi! Cậu vui là tốt, ngày nào cũng căng thẳng như , tớ sợ cậu bị trầm cảm mất."  

 

Hôm đó ăn trưa xong, Hứa Tư Niên bị vài người gọi đi chơi bóng.  

 

Cậu ấy ngồi cạnh tôi, chần chừ mãi. Tôi bỏ bài tập xuống, giục cậu đi nhanh lên.  

 

"Hôm nay tớ muốn ngủ trưa. Cậu cứ tớ mãi, tớ không ngủ ."  

 

Cuối cùng Hứa Tư Niên cũng miễn cưỡng đồng ý, đi một bước quay lại ba lần.  

 

Đợi cậu ấy rời đi, tôi mới đứng dậy đi vệ sinh.  

 

Chưa vào trong, tôi đã nghe thấy tiếng chuyện.  

 

"Cái con Lâm Sênh đúng là hồ ly tinh, trước thì dụ dỗ Tống Ngôn Kỳ, giờ lại đến Hứa Tư Niên."  

 

Đó là giọng của Trương Uyển Nhi, chất giọng chói tai của ta rất dễ nhận ra.  

 

Đặc biệt là từ sau khi ta hiểu lầm tôi và Tống Ngôn Kỳ có quan hệ gì đó, giọng chói tai này thường xuyên ám chỉ, móc mỉa tôi.  

 

"Người toàn mùi nghèo khổ, sao có thể so với bọn mình? Chẳng hiểu Tống Ngôn Kỳ và Hứa Tư Niên trúng ta ở điểm nào. Kỳ Kỳ, cậu nghĩ có nên cho ta một bài học không?"  

 

Giọng mỗi lúc một gần hơn. Trương Uyển Nhi khoác tay An Kỳ bước ra, đụng mặt tôi.  

 

An Kỳ liếc tôi một lượt mà không gì, còn Trương Uyển Nhi thì hừ lạnh một tiếng, rồi cả hai tay trong tay rời đi.  

 

Đồ dở hơi. 

 

Tôi thầm mắng một câu, chẳng để tâm đến chuyện đó.  

 

Khi giờ nghỉ trưa gần kết thúc, Hứa Tư Niên mới chơi bóng xong trở lại.  

 

Từ hành lang, cậu ấy cùng mấy người khoác vai nhau bước tới. Có vẻ vừa rửa mặt, những giọt nước vẫn còn trên mặt, tóc bị ướt, phần tóc mái trước trán vén lên để lộ trán mịn màng.  

 

"Hứa Tư Niên..."  

 

An Kỳ từ lớp chạy ra, nhỏ nhẹ chào hỏi. Hứa Tư Niên liếc ấy, gật đầu coi như chào.  

 

Tôi thấy rất rõ nụ trên mặt An Kỳ chợt cứng đờ.  

 

Ngay sau đó, một chai nước xuất hiện trước mặt tôi.  

 

Hứa Tư Niên đứng ngoài cửa sổ, đưa nước cho tôi, còn tinh nghịch nháy mắt một cái.  

 

Thầy giáo cũng đến, cậu ấy không kịp gì đã phải rời đi.  

 

"Đưa bài kiểm tra toán ra, hôm nay chúng ta sẽ chữa bài tập lớn cuối."  

 

Năm cuối cấp, từng phút giây đều quý giá, ngay cả câu thừa thãi thầy cũng không muốn .  

 

Bài kiểm tra toán tôi đã xong từ trưa, giờ lục cả ngăn bàn vẫn không thấy.  

 

"Lâm Sênh, bài của em đâu?"  

 

Ánh mắt của thầy giáo đã dừng trên người tôi.  

 

"Em..."  

 

Tôi cố nhớ lại, chắc chắn rằng trước khi rời lớp, tôi đã cất bài kiểm tra rồi.  

 

"Không phải thầy từng không mang bài kiểm tra nghĩa là không sao? Chẳng phải sẽ phải ra ngoài đứng sao?"  

 

Giọng Trương Uyển Nhi vang lên từ phía sau, đầy vẻ đắc ý.  

 

Thầy giáo trên bục nhíu mày.  

 

"Thế mà cũng có ngày em không bài tập đấy, ra ngoài đứng đi."  

 

Tiếng của Trương Uyển Nhi lại vang lên.  

 

Tôi chắc chắn bài của tôi đã bị ai đó lấy mất.  

 

Nhìn về phía Trương Uyển Nhi, tôi thấy ta chống cằm, nhướng mày tôi:  

 

"Mau ra ngoài đi, đừng mất thời gian của mọi người."  

 

*

 

Mặt trời hè gay gắt, hành lang bị ánh nắng chiếu thẳng vào. Tôi đứng bên cửa sổ lớp, cố gắng nghe thầy giảng bài.  

 

Ánh nắng như đốt cháy lưng tôi, trong khi quạt trần trong lớp không thể vươn tới, bên ngoài lại không có gió. Chỉ mới năm phút, tôi đã mồ hôi nhễ nhại.  

 

Trương Uyển Nhi ngồi trong lớp, tôi đầy đắc ý.  

 

Tôi phớt lờ ta, tiếp tục tập trung nghe giảng.  

 

Rất nhanh, tôi nhận ra một ánh mắt khác đang mình.  

 

Là Tống Ngôn Kỳ.  

 

Cậu ấy lấy ra một gói khăn giấy, đưa cho ngồi gần cửa sổ, nhờ chuyển đến tôi.  

 

Gói khăn giấy nhanh chóng đưa đến tay tôi, gương mặt Trương Uyển Nhi tức tối đen lại.  

 

Thật lòng mà , đây không phải chuyện tốt.  

 

Lúc này tôi cũng không cần khăn giấy.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...