Hứa Tư Niên suýt nữa đ.â.m sầm vào tôi. Cậu ấy tôi, ánh mắt thoáng vẻ ấm ức.
"Cậu đi nhanh quá. Tớ chỉ muốn với cậu thêm vài câu thôi, bình thường cậu chẳng để ý đến tớ."
"Tớ bận lắm, không có thời gian."
Nói xong, tôi quay người đi thẳng vào lớp.
Buổi sáng đã không vui, tôi vô thức trút giận lên Hứa Tư Niên.
Đến trưa, khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi rời mắt khỏi đống công thức vật lý, chợt nhận ra thái độ của mình sáng nay thật không phải.
Hình như tôi đã Hứa Tư Niên giận rồi.
Đúng lúc ấy, có hai người đi qua cửa sổ lớp tôi.
"Hôm nay Hứa Tư Niên hình như không ổn, cứ cau có suốt."
"Không biết ai chọc giận cậu ta nữa. Gan lớn thật, dám chọc tới người như . Cậu ta còn chuồn ra khỏi lớp qua cửa sau từ trước khi tan học."
"Loại người như cậu ta trốn học thì có gì lạ."
Có vẻ Hứa Tư Niên thực sự giận rồi.
Tôi thở dài, nghĩ xem có nên dỗ cậu ấy không.
Dù gì, bây giờ không phải lúc thích hợp để chia tay.
Nhưng nếu cậu ấy khó dỗ quá thì sao?
Tôi còn định tranh thủ buổi trưa một đề toán.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có người gõ vào cửa sổ.
Tôi ngẩng đầu, thấy Hứa Tư Niên đứng đó tôi.
Lông mày cậu ấy hơi nhíu lại, môi mím chặt thành một đường thẳng, đỉnh đầu như toát ra luồng khói mờ.
Không phải chứ, giận đến mức bốc khói rồi sao?
"Mở cửa sổ ra!"
"Cậu ăn trưa đi!"
Tôi mở cửa sổ, cậu ấy lập tức đưa ra một phần cơm nóng hổi đặt lên bàn tôi.
Ba món mặn, một món canh, đầy đặn và thơm phức.
"Cậu..."
Tôi phần cơm, rồi ngẩng lên cậu ấy, đầy thắc mắc.
Hứa Tư Niên rạng rỡ, ánh mắt ánh lên vẻ tự hào.
"Tớ đi ăn trưa sớm, xếp hàng mua phần đầu tiên đấy.
"Tớ đoán chắc cậu đang giận vì học hành mệt quá, nên mới không chuyện với tớ. Nhưng không sao cả."
Nói xong, cậu ấy đường hoàng bước vào lớp, ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi.
Trong tay còn cầm một phần cơm khác.
"Sau này, buổi trưa tớ sẽ đến tìm cậu. Tớ sẽ đi mua cơm, rồi chúng ta cùng ăn. Như sẽ có thêm thời gian bên nhau, cũng không mất thời gian đọc sách của cậu, không?"
Cậu ấy rất hài lòng với kế hoạch này, lúm đồng tiền ẩn hiện trên má, đôi mắt màu hổ phách như lấp lánh ánh sáng.
"Cậu cứ học, tớ không phiền. Tớ ngồi cạnh cậu thôi, chứ?"
"Nhìn tớ gì?"
"Cậu đẹp mà."
Hứa Tư Niên như điều hiển nhiên, mặt tôi nóng bừng, vội vàng cúi xuống tránh ánh của cậu ấy.
Phần cơm cậu ấy mua quá nhiều, tôi không thể ăn hết. Thế là cậu ấy cầm hộp cơm lên ăn nốt, vừa ăn vừa nhắc nhở.
"Cậu phải ăn nhiều vào, có sức khỏe thì mới học tốt ."
Câu này tôi chỉ từng thấy trên sách vở, vì mẹ tôi không bao giờ để tôi ăn nhiều.
Mỗi miếng tôi ăn thêm là một miếng thịt em trai tôi phải ăn ít đi.
Thịt hay đồ ăn ngon trong nhà đều mẹ đặt trước mặt Lâm Diệu. Nếu tôi lỡ gắp một miếng, bà sẽ trừng mắt tôi.
Tháng nào tôi cũng chỉ nạp 300 tệ vào thẻ cơm.
Chỉ đủ để mua một món rau, một bát cơm, và một bát canh miễn phí.
Ăn xong, Hứa Tư Niên mang khay đi trả ở nhà ăn, sau đó quay lại với một que kem.
Cậu ấy đưa cho cùng bàn tôi vài tờ tiền đỏ, bảo từ giờ trưa nào cũng phải nhường chỗ cho cậu ấy.
Bạn tôi nhận tiền ngay, vui vẻ rời đi.
Tôi bắt đầu đề toán, Hứa Tư Niên ngồi cạnh chống tay tôi, không một lời.
Phía sau, vài nam sinh quậy , ầm ĩ. Họ là những kẻ nghịch ngợm trong lớp, thường ồn cả buổi trưa, khiến mọi người chỉ dám bực mà không dám .
Nhưng lần này, vừa mới hai tiếng, Hứa Tư Niên đã quay lại quát lớn:
"Ồn ào cái gì? Giữa trưa mà không biết im lặng hả? Không thấy người ta đang học sao?"
Ngay lập tức, cả lớp yên tĩnh như tờ. Tôi thậm chí còn nghe âm thanh ngòi bút của mình miết trên giấy.
Đến 1 giờ 30, Hứa Tư Niên rút bút của tôi.
"Còn nửa tiếng nữa, nghỉ đi. Chiều không có sức học thì sao?"
Thực ra, tôi cũng định nghỉ, ánh mắt cậu ấy ép buộc tôi phải .
Tôi như thường lệ, gục xuống bàn nhắm mắt lại. Bỗng nhiên cảm thấy một làn gió nhẹ lướt qua.
Mở mắt ra, tôi thấy Hứa Tư Niên đang cầm quyển sách phe phẩy quạt cho tôi.
Cả lớp đều đang nghỉ trưa, rất yên tĩnh. Cậu ấy chỉ dám thì thầm nhỏ bên tai tôi.
"Tớ quạt cho cậu, cậu nghỉ ngơi đi."
Trong không gian tĩnh lặng của lớp học, làn gió nhẹ mát lạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi thật dễ chịu.
Nếu như không có ánh mắt ai đó cứ chằm chằm vào tôi.
Ngay cả khi nhắm mắt, tôi vẫn cảm giác cậu ấy đang mình.
Bất đắc dĩ, tôi quay lưng lại với cậu ấy.
Bạn thấy sao?