Ngày trước kỳ thi, tôi hẹn Hứa Tư Niên ra rừng cây nhỏ phía sau trường trò chuyện.
Cậu ấy nắm tay tôi, hiếm khi im lặng như .
"Đang nghĩ gì thế?"
"Ngày mai là thi rồi."
Hứa Tư Niên cuối cùng cũng lên tiếng, cậu dừng bước, thẳng vào tôi:
"Chúng ta... cậu định thi trường nào?"
Đến khi định hỏi, cậu ấy lại đổi thành một câu khác:
"Dự định thi Thanh Hoa hoặc Bắc Đại. Cậu thì sao?"
"Tớ không biết. Thanh Hoa và Bắc Đại có lẽ hơi xa tầm với. Tớ muốn thi trường nào gần cậu, không muốn xa cậu."
"Tại sao phải xa nhau? Tớ đã sẽ chia tay đâu?"
Hứa Tư Niên ngẩn người, trong mắt lóe lên niềm vui. Ngay sau đó, cậu ấy ôm chặt lấy tôi.
"Tớ cũng không muốn xa cậu. Chúng ta sẽ luôn bên nhau."
Cậu ấy ôm tôi thật chặt, xoay qua xoay lại. Đến khi tôi sắp bị cậu ấy chóng mặt, bỗng nghe tiếng cậu thì thầm bên tai:
"Lâm Sênh, chỉ có cậu tin tưởng tớ. Thật ra, dù là bố mẹ hay thầy , họ đều nghĩ tớ vô dụng. Họ muốn bỏ cuộc, chỉ có cậu nghĩ rằng tớ . Tớ cậu."
Tôi nhón chân, đặt lên môi cậu một nụ hôn, cảm nhận làn gió lướt qua chúng tôi.
"Tớ cũng ."
Ban đầu chỉ định lợi dụng Hứa Tư Niên để giải quyết rắc rối, bây giờ, tôi thực sự cậu ấy.
13
Ngày thi đại học kết thúc, tôi là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi.
Nhiều phóng viên vây quanh tôi, hỏi tôi có điều gì muốn không.
Tôi không trả lời những câu hỏi về độ khó của đề thi, mà thẳng vào ống kính, chân thành :
"Tôi muốn cắt đứt quan hệ với bố mẹ mình. Tôi biết họ không có ý định ủng hộ tôi học đại học, tôi không muốn phải lấy chồng khi còn trẻ."
【"Thí sinh bật khóc trước cổng trường, kể về sự lạnh nhạt của gia đình và van xin không bị ép gả."】
Tiêu đề này lập tức thu hút sự ý của vô số người.
Hôm tôi trở về nhà, có rất đông phóng viên và cả cảnh sát đi theo.
Mẹ tôi, sau khi thấy tin tức trên mạng, vừa mở cửa đã cầm gậy định đánh tôi.
Nhưng khi đối mặt với vô số ống kính, bà ấy sợ đến mức không dám gì.
Trước mặt họ, tôi kể lại cuộc sống của mình suốt những năm qua.
Chưa kịp hết, Lâm Diệu đã xông ra, cầm đồ chơi ném thẳng vào tôi.
"Mẹ bảo chị là đồ của! Tất cả mọi thứ trong nhà này là của tôi, không liên quan gì đến chị! Biến ra khỏi đây!"
Một nhân chứng tự đến như , các phóng viên lập tức đưa tin rầm rộ, tạo nên làn sóng tranh luận dữ dội trên mạng.
Vô số người chỉ trích bố mẹ tôi.
Thậm chí, mẹ tôi khi ra chợ mua rau cũng bị người ta ném rau thối vào.
Cấp trên của họ đọc tin tức trên mạng, đã sa thải cả hai.
Bố mẹ tôi ngày ngày chỉ dám ở nhà, không dám ra ngoài.
*
Bố của An Kỳ, để cảm ơn tôi đã giúp con ông trước đó, cho tôi một căn nhà nhỏ.
Tôi tạm thời ở đó, ban ngày thêm kiếm tiền.
Tôi cũng chuyển hộ khẩu của mình ra khỏi sổ hộ khẩu gia đình.
Ngày nhận sổ hộ khẩu riêng, tôi rơi nước mắt.
Gia đình đã giam cầm tôi suốt mười mấy năm, cuối cùng tôi cũng thoát ra .
*
Tôi thêm ở một nhà hàng, vừa vừa chờ điểm thi đại học.
Điểm số chưa có, người của Thanh Hoa đã đến. Họ muốn đưa tôi đến khách sạn, có sinh viên của trường đi cùng để trò chuyện.
Tôi thẳng thắn mình còn phải đi .
Thế là mỗi ngày, các thầy của Thanh Hoa lại đến nhà hàng thăm tôi.
Không lâu sau, Bắc Đại cũng cử người đến.
Số lượng người đến nhà hàng tăng vọt, ông chủ tăng lương cho tôi.
Các thầy khuyên tôi nộp đơn, rằng có thể miễn học phí và còn có học bổng.
Tôi chưa trả lời, tiếp tục chờ.
*
Cuối cùng, điểm thi cũng có. Tôi nhận cuộc gọi từ Hứa Tư Niên.
"Qua rồi, qua rồi!"
Đầu dây bên kia là tiếng reo hò của cả gia đình Hứa Tư Niên.
Cậu ấy vượt qua mức điểm chuẩn nhờ thi xuất sắc, điểm vẫn không đủ để chọn chuyên ngành mong muốn, có nguy cơ phải điều chỉnh nguyện vọng.
Tôi an ủi cậu ấy đừng lo lắng, rồi liên hệ với thầy ở Thanh Hoa.
Đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức.
"Chào em Lâm Sênh, em đã quyết định chưa? Em là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh, rất phù hợp với trường chúng tôi. Em đang ở đâu? Thầy đến gặp ngay!"
"Thưa thầy, em rất muốn vào Thanh Hoa. Nhưng em có một trai vừa vượt qua điểm chuẩn..."
Thầy giáo lập tức hiểu ý, sẽ bàn với ban lãnh đạo.
Tiếp đó là quá trình điền nguyện vọng và chờ giấy báo trúng tuyển.
Nhờ danh hiệu thủ khoa tỉnh, tôi nhận nhiều lời mời gia sư, kiếm thêm tiền.
Sống một mình trong căn nhà chưa lâu, tôi nghe tin tức về gia đình mình.
Bố tôi, trong một lần say rượu, gặp tai nạn giao thông, có thể phải cắt cụt chân.
Mẹ tôi nghe tin, bị tăng huyết áp đến ngất xỉu. Cả hai đều nằm viện.
Lâm Diệu ở nhà gào khóc, không ai quan tâm. Cuối cùng, bà nội tôi, người luôn trọng nam khinh nữ, phải đến chăm sóc.
Chỉ nửa tháng, tóc bà bạc thêm mấy phần.
Nghe những chuyện này, tôi chỉ cảm thấy bình thản. Không vui, cũng chẳng buồn.
Họ đối với tôi, chẳng khác gì người xa lạ.
Liên quan gì đến tôi?
*
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, mẹ của Hứa Tư Niên mời tôi đến nhà ăn cơm.
Họ chuẩn bị cả một bàn đầy thức ăn để chào đón tôi.
Hứa Tư Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không rời.
Nhìn giấy báo trúng tuyển trên tay chúng tôi, tôi mỉm với cậu ấy.
"Tớ đã sẽ đưa cậu vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại mà. Tớ rồi."
-HẾT-
Bạn thấy sao?