Tôi Dẫn Học Sinh [...] – Chương 1

(Văn án)

 

Trước kỳ thi đại học, tôi bị mẹ của học sinh cá biệt đến chuyện bằng một tấm chi phiếu.  

 

Người phụ nữ đó ăn mặc sang trọng, thái độ vô cùng kiêu ngạo:  

 

"Nghe đang quen con trai tôi? Cô là thứ gì chứ?"  

 

"Cháu là học sinh đứng nhất khối."  

 

Câu trả lời của tôi khiến đối phương nghẹn lời, ánh mắt tôi mang theo chút khó hiểu:  

"Vậy... cháu trúng con trai tôi ở điểm nào?"  

 

"Cháu muốn đưa cậu ấy vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại."  

 

Bàn tay cầm chi phiếu của mẹ học sinh cá biệt bắt đầu run rẩy.

 

01

 

Chuyện tôi hẹn hò với Hứa Tư Niên bị nhà trường phát hiện.  

 

Nguyên nhân là vì cậu ấy đã đ.ấ.m một nam sinh đưa thư cho tôi, dí cậu ta xuống sàn nhà vệ sinh và “lau chùi”.  

 

Tiếng kêu thảm thiết của nam sinh đó đã thu hút giáo viên chủ nhiệm tới.  

 

Khi bị hỏi chuyện, nam sinh ấy một mực khẳng định rằng chính tôi là người xúi giục.  

 

"Tuần trước em tận mắt thấy Lâm Sênh nắm tay Hứa Tư Niên đi dạo ở cổng sau trường! Chắc chắn là ấy kích !"  

 

Thế là tôi bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng để thẩm vấn, sau đó còn nhanh chóng thông báo cho phụ huynh.  

 

Bố mẹ tôi không đến, mẹ của Hứa Tư Niên lại đến. Sau khi chuyện trong văn phòng, bà ấy còn hẹn gặp tôi tại một quán trà sữa gần trường vào buổi chiều tan học.  

 

Tôi đã nghe nhà Hứa Tư Niên rất giàu. Nếu không, tôi cũng chẳng chọn cậu ấy trai mình.  

 

Nhưng khi thấy một người phụ nữ bước ra từ chiếc xe có biển số đuôi *888*, tôi vẫn bị sốc một chút.  

 

Người phụ nữ trông cực kỳ sang trọng, phong thái cao quý, trên tay còn đeo một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu.  

 

Đến hàng giả tôi còn không dám mua cái gì to thế.  

 

Bà ấy tôi từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo đã xù lông và quần jeans bạc màu của tôi, thái độ vô cùng kiêu ngạo.  

 

"Nghe đang hẹn hò với con trai tôi? Cô là thứ gì chứ?"  

 

"Cháu là học sinh đứng nhất khối."  

 

Tôi bình tĩnh trả lời và kể về thành tích học tập của mình.  

 

"Kỳ thi chuyển cấp, cháu đứng nhất toàn tỉnh. Lên cấp 3, cháu luôn đứng đầu khối. Lần thi thử thành phố vừa rồi, cháu đứng thứ hai."  

 

Thật sự không có cách nào vượt qua người đứng nhất, bởi nghe gia đình cậu ta toàn là những người nghiên cứu khoa học, kém nhất cũng là Tiến sĩ sau Tiến sĩ tại Thanh Hoa.  

 

Người phụ nữ sững lại rõ ràng, ánh mắt tôi đầy bối rối:  

"Vậy... cháu thích con trai tôi ở điểm nào?"  

 

Thú thật, tôi thích Hứa Tư Niên vì cậu ấy là học sinh cá biệt, tính cách nóng nảy, không ai dám đụng vào.  

 

Nghe gia đình cậu ấy đã quyên góp tiền cho trường, và cậu ấy nổi tiếng từ lớp 10 vì từng đánh một giáo viên phân biệt đối xử phải nhập viện.  

 

Người ta gia đình đã chi tiền để giải quyết vụ đó.  

 

Có một người trai như thế sẽ giúp tôi tránh rất nhiều phiền phức.  

 

, tôi cố gắng nặn ra một nụ ngoan ngoãn.  

 

"Dì à, cháu thật lòng thích Hứa Tư Niên. Cháu có thể đưa cậu ấy vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại."  

 

Đôi mắt của bà ấy sáng rực lên, ánh dành cho tôi như thể bà vừa phát hiện ra tờ vé số của mình trúng độc đắc 5 triệu tệ.  

 

"Sênh Sênh, từ giờ cháu chính là con của dì!"  

 

Bà ấy vui vẻ mời tôi đi ăn, khi tôi quay lại trường thì tiết tự học buổi tối vẫn chưa bắt đầu.  

 

Tôi đứng ngoài ban công hóng gió một lát, thấy Hứa Tư Niên bước nhanh về phía tôi.  

 

"Mẹ tớ gì với cậu? Có bắt nạt cậu không?"  

 

"Không, dì rất thích tớ."  

 

Hứa Tư Niên lập tức nở nụ , để lộ chiếc răng khểnh thoắt ẩn thoắt hiện:  

 

"Tớ biết mà, cậu vừa dễ thương, vừa giỏi giang thế này, mẹ tớ chắc chắn sẽ thích cậu."  

 

Vừa , cậu ấy vừa tiến lại gần, hương gỗ pha lẫn mùi nước giặt thoang thoảng xộc vào mũi tôi.  

 

Đôi mắt sáng của Hứa Tư Niên tôi chăm .  

 

"Đã lâu rồi chúng ta không hẹn hò, lần cuối trò chuyện nghiêm túc với cậu cũng là tuần trước."  

 

"Để sau đi, dạo này tớ bận lắm."  

 

"Cậu bận gì thế?"  

 

Tôi trả lời dứt khoát: "Học."  

 

"Học à?"  

 

Cả hai đồng thanh, Hứa Tư Niên cụp đầu xuống, lẩm bẩm khe khẽ:  

 

"Tớ biết ngay là cậu sẽ thế mà."  

 

Nhưng cậu ấy vẫn nhẹ nhàng thở dài, nhún vai bất lực:  

 

"Tớ biết mà, việc học quan trọng hơn tớ. Thôi, cậu vào đi."  

 

Dõi theo bóng dáng Hứa Tư Niên rời đi, tôi quay người trở lại lớp học.  

 

Nam sinh bị đánh hôm nay đang ngồi phía sau tôi, ánh mắt căm tức chằm chằm.  

 

"Lâm Sênh, cậu giỏi lắm. Mượn d.a.o g.i.ế.c người cơ đấy."  

 

Tôi đối diện ánh của cậu ta, chỉ khẽ :  

 

"Không phục thì tiếp tục viết mấy tờ giấy quấy rối của cậu đi."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...