Tôi Đã Tìm Được [...] – Chương 7

Tuệ Khanh mở mắt, trần nhà trắng cứ mờ ảo trong giây lát rồi từ từ rõ ràng trở lại. Cô không biết chính mình đã ngất đi trong bao lâu, những tiếng xung quanh đã đánh thức . Y tá đang kiểm tra hình của mọi người trong phòng, thấy cử thì lập tức đi lại hỏi thăm:
"Cô nhỏ, em thấy sao rồi?"
Tuệ Khanh vẫn còn khá ngờ nghệch, chỉ biết gật đầu để biểu thị bản thân khá ổn. Cô một lượt khắp phòng, đa phần toàn là người lớn tuổi cũng cùng chung cơn hoạn nạn với . Đổi lại, họ cũng ban cho ánh mắt cảm thông và xót thương. Họ đã nghe y tá lại, không có người thân quyến thuộc ở gần, tự một mình lội đi khám bệnh, cũng một mình vượt qua ca phẫu thuật mà không ai chăm sóc. Thật là một đứa trẻ tội nghiệp!
Tuệ Khanh không hề biết những ông bà cùng phòng đang xót xa cho , chỉ có thể cố gắng ngồi dậy, chiếc bụng kêu lên vài tiếng cồn cào như cầu phải kiếm thứ gì đó ngon miệng mà chu cấp cho nó. Cô ngồi yên trên giường, thuốc mê lẫn thuốc tê đều đã hết tác dụng, bên dưới hiển nhiên truyền lên từng cơn đau đớn. Sao mà mặc niệm cho bông cúc nhỏ bé của mình đến thế nhỉ?
"Cháu , cháu ổn không?" Một bà cụ gần giường thấy mặt Tuệ Khanh nghệch ra như mất đi nửa linh hồn thì dò hỏi. 
"Dạ, cháu không sao đâu bà." Tâm Dao mỉm một cách méo mó, mông vừa nhích một chút thì rút mất thêm một phần sức lực. 
"Cháu định đi đâu?" Bà cụ giường đối diện bắt đầu chen vào cuộc đối thoại, tay bóc vỏ cam thoăn thoắt. 
Tuệ Khanh cố nén cơn khó chịu mà lễ phép trả lời: "Cháu định đi kiếm gì ăn."
"Thôi thôi, cháu ngồi đó đi, bên bà có chút bánh trái này, à còn gói xôi dư nữa. Cháu lấy ăn đi." Bà cụ giường bên không chịu nổi cái tướng quẹo quặt của Tuệ Khanh, lập tức đứng lên rồi đỡ về lại chỗ cũ, sau đó đưa hết đồ ăn qua cho
"Đúng rồi đó, bên bà có trái cây nữa, cháu mà đi loạng choạng lại té đập mặt thì mắc công vào phòng cấp cứu thêm lần nữa." Bà cụ giường đối diện phụ hoạ, đứng lên rồi đưa trái cam vừa lột vỏ cho
"Vâng, cháu cảm ơn." Tuệ Khanh , một mình ở chốn xa lạ, tự vượt qua ca phẫu thuật mà may mắn nhận sự chăm sóc của người khác. Cô bỏ tất cả vào miệng, vừa nhai vừa tâm sự cùng các ông các bà trong phòng một cách vui vẻ. 
Vốn dĩ bệnh nhân mổ trĩ có thể xuất viện trong ngày sau khi nghỉ ngơi một lát, Tuệ Khanh trở thành trường hợp đặc biệt. Cô đã nằm trong bệnh viện gần một tuần, cả cơ thể nằm úp xuống giường, khóc không ra nước mắt. Còn Hoài Khang ngồi một bên vô cùng thảnh thơi, thậm chí vừa ăn trái cây bệnh nhân mời vừa xử lý tài liệu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...