Tuệ Khanh bày ra một khuôn mặt lạnh nhạt, bên trong thâm tâm gào thét điên cuồng, như một con vượn nhảy qua nhảy lại. Cô nhẹ nhàng cởi quần xuống đầu gối, nằm nghiêng trên giường, chiếc chăn trở thành cái hố che nửa mặt ngại ngùng của .
Hoài Khang đeo găng tay, ánh mắt không chút gợn sóng. Đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vùng nhạy cảm của Tuệ Khanh. Cảm nhận có chút run rẩy, nhướng mày, rồi khẽ vỗ nhẹ mấy cái: "Không sao đâu, đừng lo lắng quá."
Tuệ Khanh muốn gì đó, lời mắc kẹt nơi cổ họng. Nếu không phải ở bệnh viện, thật sự sẽ tẩn cho ta một trận. Hoài Khang nhận thấy càng run hơn, liền suy nghĩ lại về hành có phần vô lễ của mình. Anh khẽ tằng hắng rồi nhẹ giọng : "Xin lỗi, bây giờ tôi sẽ khám cho , cứ thả lỏng bình thường nhé."
Tuệ Khanh gật gật, mặc kệ Hoài Khang có thấy hay không. Từng giác truyền lên, bàn tay to lớn của chạm vào vùng nhạy cảm rồi khẽ tách đôi. Cảm giác mát lạnh của dụng cụ khiến bật lên một tiếng "á".
Giọng run rẩy: "Bác… bác sĩ…"
Hoài Khang khẽ nheo mắt, ngước lên và chạm phải ánh mắt ầng ậng nước của Tuệ Khanh. Đôi tay không kiềm chế mà phải nhẹ nhàng hơn, giọng khẽ khàn: "Cố gắng một chút, tôi sắp khám xong rồi."
Tuệ Khanh nắm chặt ga giường, bao nhiêu câu chửi rủa đều nằm trong đầu, không biết đến bao giờ mới thoát ra khỏi huống này. Cuối cùng, khi sắp chịu không nổi, Hoài Khang rút lại dụng cụ khám và bảo có thể mặc quần lại, rồi đi rửa tay và ra ngoài ghi chép kết quả.
Cô nằm đó, cảm giác linh hồn mình đang vẫy tay với phần thân xác này. Cô đã mất sự trong sạch, thầm xin lỗi người chồng tương lai và khắc ghi tên bác sĩ nam kia vào lòng.
Tuệ Khanh ăn mặc lại một cách chỉnh tề, rồi bước ra ngồi vào ghế với tâm trạng căng thẳng: "Thế tôi bị gì bác sĩ?"
"Cô bị trĩ hỗn hợp," Hoài Khang thông báo một cách bình thản.
Tuệ Khanh lại kéo linh hồn mình trở về sau khi nghe kết quả. Bị trĩ nội hay trĩ ngoại đều đã tồi tệ lắm rồi, giờ còn dính cả hai. Cô nuốt nước mắt vào trong rồi hỏi: "Có nặng không ạ? Làm sao để chữa khỏi?"
"Cũng không quá nghiêm trọng," Hoài Khang đẩy cặp kính, thấy thể hiện mặt vui mừng thì khẽ mỉm . "Nhưng phải mổ."
"Bùm!" Tuệ Khanh nghe rõ tiếng nổ trong đầu. Mổ ư? Được rồi, lần này cho phép bản thân ngất một lát.
"Tôi đã sắp xếp lịch mổ cho rồi. Cô cứ về nhà nghỉ ngơi, đến ngày thì vào," Hoài Khang nhanh chóng ký vào giấy.
Tuệ Khanh đưa tay nhận lấy, trông giờ không khác gì một người vô hồn, bước từng bước ra cửa, thân thể va vào mọi thứ.
Hoài Khang theo, chỉ biết lắc đầu. Giới trẻ bây giờ tiếp nhận thông tin kém quá.
Vài phút sau, một nữ bác sĩ đi tới với vẻ gấp gáp, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Cảm ơn viện trưởng nhiều lắm," bác sĩ Trang gật đầu với , ánh mắt mang vài phần biết ơn.
"Không sao, con ổn chứ?" Hoài Khang đứng dậy, thân hình cao lớn của không người khác cảm thấy áp lực, ngược lại toả ra sự ấm áp và vững chắc.
"Con bé không sao, đúng là có viện trưởng ở đây thì tôi không phải lo lắng gì," bác sĩ Trang bắt tay với Hoài Khang, không quên để lại vài câu ca ngợi rồi tiễn ra ngoài.
Hoài Khang bước đi trên hành lang, chào hỏi mọi người. Ai thấy cũng cúi đầu kính nể, thốt ra hai từ "viện trưởng". Họ bảo rằng từ khi lên nắm quyền điều hành bệnh viện Hoài Đức, phúc lợi nhân viên tăng lên đáng kể. Kiến thức của cũng vô cùng sâu rộng, thừa sức đi từ khoa này đến khoa khác để phụ giúp. Vì thế, mọi người càng lúc càng có thiện cảm với hơn.
Bạn thấy sao?