Cô xoay tròn xung quanh Tâm Dao, hợp tác với mình một cách thuần thục, chiếc khăn cũng nhảy múa theo trên vai ấy.
Dù , ăng ten giác quan thứ sáu của Tuệ Khanh đang cảnh báo điên cuồng vì cơn ớn lạnh sau lưng. Vì thế, trong một tác hất chân, ánh mắt liếc về hướng Mai Thuỷ đang cố áp sát. Có lẽ Tâm Dao cũng nhận ra điều đó, nên cả hai người chỉ với nhau một cái rồi tự mình cảnh giác. Ngay khi Mai Thuỷ sắp đụng tới, cùng Tâm Dao chơi một cú xoay tròn trên không trung không có trong bài dạy, nhún người bay lên cao, còn Tâm Dao mượn lực nâng chuyển qua hướng khác. Thế mà, tiếng thét chói tai vẫn vang lên khiến tất cả ánh mắt phải tập trung lại nơi bọn đứng.
Tuệ Khanh nhíu mày, Mai Thuỷ ôm chân ngồi dưới sàn, ngước lên đối mắt với bằng vẻ yếu ớt. Cô mỉm cay đắng trong lòng, tự hiểu rõ cái đứa này chuẩn bị chiến với mình rồi.
"Tuệ Khanh, sao cậu lại…?" Mai Thuỷ vừa vừa thút thít, còn bỏ dỡ giữa chừng càng khiến người khác Tuệ Khanh với thái độ dò xét.
"Lại cái gì? Nói cho rõ ràng vào." Tuệ Khanh đỡ trán, dù vẫn phối hợp diễn với Mai Thuỷ để cho người ấy vui: "Cô ngã thì sao lại kêu tên tôi? Tên tôi không có khả năng chữa lành bệnh tật đâu."
Mai Thuỷ nhăn mày, cố tỏ vẻ là chân đang rất đau, còn có chút rơm rớm nước mắt: "Nhưng rõ ràng là cậu đẩy mình mà."
Tuệ Khanh thầm vỗ tay, tán thưởng vì sao Mai Thuỷ không qua khoa diễn xuất để giành giải Oscar, mà lại ở đây bày trò. Tình trạng va quẹt vào nhau trong quá trình luyện tập không hề xa lạ, ngược lại còn là một cách để cải thiện khả năng xử lý huống xấu trên sân khấu, với biểu hiện của Mai Thuỷ thì Tuệ Khanh đã bị liệt vào hàng xấu xa, ganh tỵ với bè nên cố ngáng chân nhau. Mọi người bắt đầu xì xầm, còn có một số không hiểu chuyện ra sao, đã chê trách , thậm chí cầu phải xin lỗi.
Tuệ Khanh chưa kịp gì, đã thấy Tâm Dao bước lên trước, che chắn tầm của mọi người đối với , rồi hướng về phía nhảy cùng với Mai Thuỷ mà hỏi: "Minh Tâm, cậu gần nhất nên cậu thử lúc Mai Thuỷ nắm cậu xoay người đổi vị trí cho nhau, hai chúng tôi có đụng hai người không?"
Tuệ Khanh nén , sau đó giả vờ ngã vào lòng của Tâm Dao hệt như vợ yếu đuối cần chốn nương tựa khi bị người khác ức hiếp. Tâm Dao cũng rất phối hợp, một tay phe phẩy quạt với nụ ẩn ý, tay kia ôm eo khiến những người có mặt trong phòng một phen mãn nhãn. Cô biết lí do vì sao mình hỏi người con trai tên Minh Tâm kia. Cậu ta có vẻ ngoài ưa , điều quan trọng là tính vô cùng chính trực và thẳng thắng.
"Ban nãy hai cậu ấy gì đụng trúng tụi mình. Cậu tự té ngã mà Thuỷ." Minh Tâm gãi đầu, không hiểu vì sao Mai Thuỷ lại đổ hết mọi tội lỗi lên Tuệ Khanh.
Tuệ Khanh âm thầm hoan hô Minh Tâm, đúng là đặt niềm tin không sai người. Tuy nhiên, Mai Thuỷ vẫn cố vu oan giá hoạ, thậm chí còn gán ghép và cậu ta thành một cặp nên mới bao che nhau. Cô thật sự sắp tức chết, có vẻ cậu ta còn tức hơn rất nhiều, lấy cả điều luật mà một đứa con trai nhà nòi có ba thẩm phán để đối đáp lại.
"Cô cũng đừng lấy lí do tránh tôi nên té nhé. Cô mọi người đi, ai cũng cách vị trí ban đầu không quá ba thước. Tôi tự hỏi bộ phóng nhanh vượt ẩu hay sao mà từ nửa căn phòng bên kia lấn tới nửa căn phòng bên này luôn đấy." Tuệ Khanh chỉ điểm, bĩu môi thể hiện rõ thái độ bêu xấu đối phương.
Tâm Dao cũng tiếp lời: "Với khoảng các đó, cậu có vung tay cũng không trúng chúng tôi. Chúng ta là sinh viên khoa múa dân tộc, cậu phải biết cách xử lý huống trên sân khấu, kịp thời tránh né và không hỏng buổi diễn mới đúng."
Tuệ Khanh gật gù, mình vẫn là tuyệt nhất, cũng có chút bất ngờ khi Tâm Dao thay đổi nhanh đến thế, nếu là lúc trước ấy sẽ im lặng và nén nhịn nhục. Hôm nay thật mở mang tầm mắt. Giây tiếp theo, còn thấy Tâm Dao trêu chọc Mai Thuỷ thêm lần nữa khiến Mai Thuỷ nhảy dựng lên và lộ ra đôi chân lành lặn. Cô tự hỏi có nên hô lên một tiếng quá hay và vỗ tay cho mình giữa bàn dân thiên hạ hay không.
Thù đã trả xong, hệ luỵ vẫn còn ở đó. Vài phút sau, Tuệ Khanh ngồi trước cửa phòng của thầy Khiêm một cách thấp thỏm, đợi chờ Tâm Dao có thể đang bị trách ở bên trong.
Bạn thấy sao?