Tuệ Khanh tiến thẳng cổng trường, sau đó rẽ ngang vào khu nhà dành cho chuyên ngành múa dân tộc. Đi qua biết bao nhiêu lớp học, chợt dừng lại, ánh mắt mở lớn hết cỡ vì thân ảnh quen thuộc trước mặt. Chiếc bánh mì nhỏ tống vào họng một cách nhanh chóng, sau đó vận hết khả năng về tốc độ của mình mà lao lên. Cho đến lúc gần tới mục tiêu, ôm chầm lấy người thân nhất của mình, Tâm Dao.
Tâm Dao giật hết cả hồn, người chỉ mỗi hành này với mỗi ta là Tuệ Khanh nên không còn cảnh giác nào, ngược lại còn quay về phía sau và ôm chầm lấy . Cô thấy hành của mình thì bật khanh khách, cứ tưởng Tâm Dao muốn trả đũa lại, thế mà giây sau đã có cảm giác hai vai ấy run rẩy, còn bên vai thì dần ươn ướt.
"Này, này, mày sao ? Tao mày sợ à?" Tuệ Khanh hốt hoảng, tay vuốt dọc sóng lưng của Tâm Dao để an ủi, chân mày đã cau lại từ lúc nào. Cô lấy trong túi ra khăn giấy rồi lau nhẹ lên mặt mình, giọng âm trầm hơn: "Có phải mày lại bị ức hiếp không? Là do bà chị Mỹ Ngọc nữa đúng không?"
Tâm Dao không còn khóc nữa, ngược lại bật với vẻ mặt cảm cứ như vừa trải qua điều gì thậm tệ: "Không có, do tao nhớ mày quá."
"Ôi trời ơi, sao nay mày cảm thế? Đừng tao hoảng." Tuệ Khanh nghi hoặc, sau đó đưa tay xua đuổi Tâm Dao nhằm chọc tức lẫn thúc đẩy tinh thần thoải mái hơn.
Ngày đầu tiên Tuệ Khanh bước vào cổng trường đại học, luôn ở trong trạng thái lo sợ vì chính mình không phải là người chuyên về nhảy múa dù đã từng tập tành qua từ trước. Cô đứng giữa dòng người trong buổi chào đón sinh viên mới. Ai cũng háo hức giao tiếp với nhau, thậm chí hồ hởi xung phong trả lời các câu hỏi để nhận quà. Riêng vừa cãi vã với gia đình, đến một nơi xa lạ vẫn chưa kịp thích nghi, lúc này đột ngột một hình bóng của giống hệt mình xuất hiện trong tầm mắt. Đó là Tâm Dao.
Tuệ Khanh bị thu hút với nét buồn bã trong đôi mắt ấy, mình hạc xương mai thật chất dành cho Tâm Dao cùng với bộ đồ có phần cũ kĩ. Cô liếm môi, trong một giây phút bị ma xui quỷ khiến, bước đến bên Tâm Dao và mở lời kết . Ấn tượng ban đầu về tính cách chính là người này thật nhút nhát và dễ hoảng sợ, cũng như dễ sai bảo. Nhưng chơi chung với nhau hết năm nhất, cũng hiểu hoàn cảnh của ấy, mang danh con nuôi của một nhà khá giả dù thật chất chỉ là kẻ hầu kẻ hạ cho con họ.
Tâm Dao rất tốt, phải là tốt nhất trong những người Tuệ Khanh từng gặp, chăm sóc vô điều kiện. Vì thế, rất trân trọng ấy, luôn sẵn lòng giúp đỡ và đứng ra bênh vực khi bị Mỹ Ngọc ức hiếp. Có một thần kinh yếu đồng nghĩa với việc trở thành nữ hán tử.
Tuệ Khanh cầm lấy cổ tay của Tâm Dao, đi vào giảng đường, ngồi xuống ở một góc khuất để thì thầm to nhỏ: "Hôm bữa tao đến nhà họ Lý để kiếm mày, họ cứ ấp a ấp úng không cho tao vào trong hay thậm chí là kêu mày ra vài giây. Tao còn lo mày bị gì, nếu hôm nay mày không đi học, tao nhất định sẽ sống chết xông vào nhà họ Lý."
Tâm Dao xung quanh, sau đó cũng ghé sát tai của Tuệ Khanh: "Tao không sống ở nhà họ Lý nữa."
Vài phút sau, Tuệ Khanh mới rõ ngọn nguồn câu chuyện. Mỹ Ngọc chê bai vị hôn phu đô đốc đã sống thực vật một năm trời, muốn huỷ hôn ước lại sợ uy quyền của nhà họ Triệu nên mới ép buộc Tâm Dao qua gả thay. Cô muốn đập bàn chửi rủa, khi kỹ lại, mình khởi sắc hơn trước, coi bộ người cũng có thịt thà, da dẻ hồng hào thì cũng đành thôi. Có vẻ ở nhà họ Triệu đối đãi tốt hơn ở nhà họ Lý.
"Thấy mày vẫn ổn là tao vui rồi." Tuệ Khanh nở nụ tinh nghịch.
"Mà mày kiếm tao có việc gì? Sao mày không gọi điện cho tao?" Tâm Dao nghiêng đầu, lộ vẻ thắc mắc.
Bạn thấy sao?