Tôi Đã Tìm Được [...] – Chương 23

Tuệ Khanh khẽ vòng tay lên lưng mình, thấy có người đi tới quầy tiền thì lập tức đứng lên và nở nụ thương mại. Máy tính tiền cứ kêu lên bíp bíp, bàn tay vẫn nhanh gọn lẹ để đồ vào trong túi ni lông, rồi cúi đầu cảm ơn khách. 
Từ cái lúc Tuệ Khanh bỏ nhà ra đi, mọi chi phí sinh hoạt đều xuất phát từ việc nhịn ăn nhịn uống, đi thêm, nếu tháng đó mẹ trốn cha thì sẽ nhận thêm tiền trợ cấp. Nhưng số tiền đó đều để dành cho việc học tập của mình. Còn bây giờ, phải cày lưng ra để thanh toán số nợ cho bệnh viện. Đây cũng là lí do không trở về thành phố A, mà có quay lại thì cũng sống bờ sống bụi ở ngoài đường, tránh mặt cha mình. 
Tuệ Khanh cưng chiều từ nhỏ, đến giờ mới hiểu kiếm đồng tiền thật sự rất khó. Bàn tay mềm mại bắt đầu có vài vết chai sạn. Qua một khoảng thời gian, cũng chả còn giận hờn với người nhà, hiểu rằng cha mẹ chỉ muốn có thể thoải mái với sự nghiệp có sẵn ở nhà, ở độ tuổi của , trải nghiệm mới là thứ thích. Vài người hỏi rằng tại sao dân múa dân tộc lại có sách quản trị trên bàn, chỉ rồi thôi. Cô chạy theo ước mơ của mình cũng sẽ không chấp nhận bỏ lỡ máu buôn bán trong người từ nhỏ. 
Nhận lấy tiền lương tháng hè, Tuệ Khanh vui vẻ trở về kí túc xá, tắm rửa sạch sẽ rồi lăn lên giường không có ý định ngủ liền. Thay vào đó, cầm quyển sách kinh tế vĩ mô và bắt đầu đọc qua từng trang. Lúc này, điện thoại vang lên tiếng thông báo đến từ mạng xã hội zalo. 
"Đừng có ăn đồ cay về khuya đấy." Một tin nhắn đến từ người có biệt danh ‘ tinh quốc’. 
Tuệ Khanh nhíu mày, nhớ ngày đi ăn cháo cá, sơ suất thế nào đã cùng Hoài Khang trao đổi số điện thoại để hỏi về cách chăm sóc để không bị trĩ lần nữa. Ai có dè người đàn ông này còn chơi trò kết trên zalo, đúng là những người lớn tuổi ít khi thích xài facebook. Cô để hình cảm không phải chuyện của rồi tắt điện thoại và để qua một bên.

Ngày nhập học bắt đầu, mọi sinh viên đều chuyển đồ vào kì túc xác, đi đến đâu cũng thấy dáng vẻ thanh xuân của những người hết lòng vào học tập. Tuệ Khanh xách chiếc cặp nhỏ lên lưng, tay cầm chiếc bánh mì kẹp nhỏ để lót bụng.

Cô bước chân lớn chân nhỏ từ kí túc xá sang trường với khoảng cách khá ngắn, tới đâu thì đều có người ngoảnh đầu lại để chào buổi sáng. Điều này cho thấy rất hoạt náo, thành công lấy không ít thiện cảm từ bè.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...