Tuệ Khanh cứng họng, không lại con người này. Cô cảm thấy ông trời thật bất công, đã ban cho Hoài Khang gương mặt của nghiệt nước lại còn ban cho khả năng mồm mép ngọt ngào. Vì thế, quay mặt sang chỗ khác, không thèm đôi co nữa, lẳng lặng ngồi chờ đồ ăn ra bàn.
Vài phút sau, tô cháo cá bưng ra trong trạng thái khói bốc lên nghi ngút. Bà chủ còn tặng thêm một phần cá riêng rồi nháy mắt với Hoài Khang khiến thở dài bất lực. Chưa kịp gì, Tuệ Khanh đã nhanh chóng cầm lấy cái giá, múc một chén đầy cho chính mình.
"Từ từ thôi." Anh thấy dáng vẻ ham ăn của thì nhắc nhở nhẹ: "Coi chừng nóng…"
Còn chưa hết câu, Tuệ Khanh đã bỏ muỗng cháo vào miệng, và sau đó là một màn nhảy dựng cùng bàn tay quạt điên cuồng. Hoài Khang tặc lưỡi, rót một ly nước đẩy tới trước mặt , còn không quên đâm chọt:
"Đúng là cái miệng cái thân. Em cẩn thận một chút." Hoài Khang lấy một cái chén rồi múc bớt cháo trong chén của Tuệ Khanh ra, sau đó lại múc một chén cháo khác rồi đặt trước mặt : "Đợi bớt nguội chút rồi hẵng ăn. Em ăn xong chén đó thì hai chén này cũng đỡ nóng rồi."
"Vâng." Lưỡi của Tuệ Khanh có chút sưng nên lên tiếng hơi khó khăn. Cô thổi muỗng cháo một lát rồi mới dám bỏ vào miệng, may mắn là không bị tổn thương đến mức không cảm nhận vị cháo ngọt thanh tự nhiên từ xương cá và cả vị béo của thịt cá cùng mùi gạo thơm hòa quyện lại với nhau. Ăn tới đâu ấm bụng tới đó.
"Ngon chứ?" Hoài Khang thấy Tuệ Khanh không hề dừng tay thì khẽ hỏi.
"Tuyệt vời." Tuệ Khanh giơ ngón cái, hề hề với vẻ thoả mãn bởi đồ ăn ngon khiến cũng phải nhếch miệng.
Sau khi ăn xong, Hoài Khang tranh thủ trả tiền để còn đưa Tuệ Khanh về lại kí túc xá. Bước ra ngoài, cơn gió lạnh ban đêm thổi qua khác hẳn với không khí ấm cúng ở trong quán. Cô run lên một cái, giây sau đã thấy lần nữa giơ tay ra trước mặt mình. Nhưng không có ý định từ chối, ngược lại đặt tay mình lên tay , im lặng để dắt đi trên con đường trơn trượt.
Chiếc xe dừng trước khu kí túc xá, Tuệ Khanh lắc tay, không muốn Hoài Khang bước xuống mở cửa xe cho mình. Cô sợ sẽ bị bè thấy và tra hỏi, sau đó cúi đầu với một cái thông qua cửa kính: "Cảm ơn , nay tôi ăn rất vui."
"Không có gì, chỉ cần nhớ trả nợ cho bệnh viện là . Đừng nghĩ tới chuyện ăn quỵt nhé." Hoài Khang mỉm , rồi lái xe đi một mạch, để lại Tuệ Khanh vừa mới có thiện cảm với bây giờ lập tức vứt suy nghĩ của mình xuống đất và đạp lên nó, ác ma đúng thật vẫn là ác ma.
Bạn thấy sao?