Hoài Khang thật sự chở Tuệ Khanh đến quán cháo cá nhỏ. Anh đậu xe ở bên ngoài, sau đó dẫn đầu đi về phía trước thêm một quãng đường vào hẻm. Cô quanh, khá bất ngờ khi trong đoạn đường bé như thế có rất nhiều quán ăn vẫn còn sáng đèn, thậm chí là khách đến càng lúc càng đông.
Đột ngột Hoài Khang dừng lại khiến bản mặt Tuệ Khanh đụng vào lưng . Cô xoa nửa bên mặt, vẫn còn không hiểu chuyện gì thì đã thấy quay lại cùng lời trêu : "Biết ngay là em không chịu đường mà."
"Hừ, tôi chỉ tham quan xung quanh một chút thôi." Tuệ Khanh phản bác, chưa kịp tức giận thêm thì đã thấy Hoài Khang đưa tay ra trước mặt mình: "Là sao?"
"Tôi đưa tay ra thế thì chẳng lẽ kêu em nắm chân tôi à?" Hoài Khang nhướng mày ngụ ý đây là hành vô cùng dễ hiểu mà sao Tuệ Khanh lại không nhận ra .
"Sao lại phải nắm tay ? Chú tính gì tôi?" Tuệ Khanh nắm chặt tay mình rồi áp sát vào người, thiếu điều muốn né xa Hoài Khang ngay lập tức.
"Em nghĩ tôi sẽ gì một đứa trẻ còn chưa lớn? Phía trước đường trơn lắm, em muốn té thì tôi không cản." Hoài Khang thu tay lại, cũng không muốn đôi co với Tuệ Khanh nữa nên quay đầu lại và đi tiếp.
Tuệ Khanh lầm bầm: "Tôi đã đủ lớn rồi, là do quá già đấy."
Bước chân đi theo sau chưa bao lâu, Tuệ Khanh đã cảm nhận độ trơn trượt của rong rêu và sỏi đá. Cô hết sức cẩn thận đi một cách chậm rãi, không muốn bản thân phải mất mặt trước đám đông. Ngay khi thấy quán cháo cá không còn xa, thở phào nhẹ nhõm kèm vui mừng vì sắp vượt qua chướng ngại vật, phía sau vang lên tiếng bấm kèng inh ỏi của chiếc xe máy giao hàng.
Tuệ Khanh giật mình, theo bản năng muốn nép vào sát trong vỉa hè thì lập tức trượt khỏi đoạn đường ban đầu, xung quanh lại không có gì bấu víu để giữ thăng bằng trở lại. Cô nghĩ mình sẽ lại mặc niệm cho cái mông lần nữa, thế mà người đàn ông đi phía trước đã đoán mà chụp lấy kéo vào lòng mình, sẵn tiện nhường khoảng trống cho chiếc xe máy.
Tuệ Khanh bấu chặt vào cánh tay của Hoài Khang, không thể phủ nhận rằng tim chắc đã rơi rớt ở đâu đó rồi. Chợt thấy cả người run run phải ngẩng lên , thì ra người đàn ông này đang bụm miệng mà nhịn . Cô có chút quê xệ rồi đấy.
"Chú cái gì?" Tuệ Khanh nghiến răng, ai mà chả có mấy lúc nhục nhã chứ.
"Không… khụ khụ… không có gì. Tự nhiên tôi bị mắc ho thôi." Hoài Khang nén xuống, mím môi rồi lấy đại một lí do nào đó.
Bạn thấy sao?