Bác sĩ tháo găng tay, nhẹ nhàng viết gì đó: "Em nên ra khỏi đây."
"Tại… tại sao?" Tuệ Khanh hốt hoảng, nước mắt trực trào: "Em không thể hết đường cứu chữa ! Em mới hai mươi, còn cha mẹ già, không thể c.h.ế.t sớm như !"
"Em bình tĩnh," bác sĩ vỗ vai , rồi gọi y tá phụ mặc quần vào lại. "Ý tôi là em đã đến nhầm chỗ. Bệnh của em không phải là vấn đề phụ khoa."
Tuệ Khanh kéo khoá quần, ngơ ngác quanh.
Vài phút sau, đứng trước khoa hậu môn trực tràng, ánh mắt m.ô.n.g lung. Cô cầm giấy giới thiệu từ bác sĩ phụ khoa và đưa cho tiếp tân, rồi bất chợt cảm thấy nhột ở sau lưng. Quay lại, nhận ra rằng ở đây chủ yếu là người lớn tuổi.
Một trẻ như thật lạc lõng giữa nơi này.
Tiếp tân cầu ngồi chờ một lát, thấy giấy khám bệnh ghi tên bác sĩ nữ thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, một bác ngồi cạnh khẽ :
"Cháu còn nhỏ thế mà đã dính phải chuyện này sao?"
"Dạ cháu không biết," Tuệ Khanh lắc đầu, vẫn chưa tin vào huống mình đang trải qua.
"Bởi giới trẻ giờ ít vận , toàn ngồi nên dễ bị đấy, phải không cháu?" Bác bĩu môi, có phần trách cứ. Trong đầu bà không khỏi nghĩ đến con cháu của mình và tự hứa sẽ nhắc nhở chúng.
"Dạ, cháu cũng không rõ," Tuệ Khanh hơi co người lại, cảm thấy bị săm soi đến đáng sợ, không nghĩ mọi chuyện lại đi theo hướng này.
"Mời bệnh nhân Huỳnh Tuệ Khanh vào phòng số ba," tiếp tân gọi tên và chỉ vào căn phòng ở góc cuối.
Cô cảm ơn, bước từng bước lo lắng rồi mở cửa. Khi ánh mắt đang m.ô.n.g lung thì bất ngờ co rút lại khi thấy ở chỗ ngồi của bác sĩ là một người đàn ông cao, với khí chất dịu dàng.
Khi ngẩng đầu lên, Tuệ Khanh chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã đóng lại. Cô lại số phòng và tên bác sĩ dán bên ngoài — đều trùng khớp, tại sao lại là bác sĩ nam?
Tuệ Khanh lần nữa ló đầu vào, thấy bác sĩ nam mình, càng hoảng hốt hơn. Nhưng vẫn lấy hết can đảm bước vào và đưa giấy khám bệnh cho .
Cô bảng tên "Dự Hoài Khang" trên áo, bất ngờ nhận ra không giống với trên giấy.
"Tên đầy đủ của là gì?" Hoài Khang cất tiếng với giọng ấm áp.
"Dạ, là Huỳnh Tuệ Khanh," mấp máy .
"Ngày tháng năm sinh?" Anh tiếp tục hỏi.
"Dạ là xx/yy/20zz." Cô trả lời, rồi với tâm trạng thấp thỏm hỏi: "Sao tên bác sĩ không giống trên giấy?"
Hoài Khang , thấy ánh mắt e ngại của nên giải thích, đồng thời đẩy cặp kính trên mũi: "Bác sĩ Trang có việc, nên tôi thay ca. Cô không cần lo lắng về trình độ của tôi."
Tuệ Khanh chưa kịp thở phào thì bên tai lại nghe một câu sét đánh từ : "Cô cởi quần rồi lên giường nằm đi."
Bạn thấy sao?