Tôi Đã Tìm Được [...] – Chương 17

Từ đó, Hoài Khang cắm đầu vào việc học, ôn lại tất cả kiến thức, đúng chất bắt đầu từ con số không tròn trĩnh vì mất gốc quá lâu. Anh cắt đứt hết mọi liên lạc ăn chơi, cũng không quay về nhà họ Dự thêm lần nào nữa, cho tới khi Vinh đưa vào bệnh viện Hoài Đức để thực tập từ vị trí điều dưỡng nhỏ bé. 
Lúc này, ông Dự hiển nhiên đã tự tay bồi dưỡng một người con trai khác, Dự Thiên Long, mong muốn cậu ta nối nghiệp mình vẫn ở phía sau thâu tóm quyền lực. Khi ông bắt gặp Hoài Khang đứng phía sau Vinh, bao nhiêu sự tức giận không thể nào kiểm soát nổi hiện cả lên mặt. Thằng con trai bất hiếu kia thế mà tốt nghiệp đúng hạn trường đại học y danh tiếng và có vé thực tập ở đây. 
Hoài Khang không hề hoảng sợ, mắt đấu mắt với ông Dự, sau đó nở nụ nhạt nhoà như thể cả hai chỉ là một người xa lạ không cùng huyết thống. Anh đi lên từng bậc bằng thực lực, ngày đêm tìm hiểu và lấy các tấm bằng của các khoa khác, không những còn củng cố các mối quan hệ với các nhà đầu tư. Chú Vinh vẫn ở phía sau âm thầm ủng hộ , thậm chí cùng người ruột của mình xảy ra tranh chấp nội bộ. 
"Cậu là em của , mà sao lại không theo phe ?" Ông Dự đập ly trà xuống bàn, quát lên với người em trai luôn mỉm với mọi lời mình
Chú Vinh vẫn nâng đôi môi lên một cách ôn hoà như hoa hậu hoà bình: "Em chỉ vào thực lực và đức tính của một con người."
"Thằng Khang có cái gì tốt như lời em chứ?" Ông Dự vẫn không hiểu nổi mà chất vấn. 
"Thằng bé giống , không nhận ra điều đó sao? Năm ấy, chúng ta cũng có cuộc đối đầu để giành vị trí viện trưởng, nên em có thể thấy rõ một khi quyết tâm, và thằng bé đều bất chấp đến thế nào." Chú Vinh nhún vai, sau đó chẳng đợi ông Dự thêm câu nào thì xin phép ra ngoài, nghĩ gì đó nên quay lại bồi thêm một câu: "Nếu tự biết đủ, đã có một gia đình hạnh phúc, quá tham lam."
Hoài Khang đứng bên ngoài, nghe thấy tất cả. Nếu là lúc trước, sẽ xông thẳng vào để đôi co với ông Dự, hiện tại, chỉ lặng im, hai tay đút vào túi quần, dựa lưng vào tường một cách thư thái. Khi thấy Vinh đi ra, đứng thẳng người lên, với ánh mắt không chút gợn sóng khiến khá hài lòng với sự trưởng thành này. 
Hoài Khang có vị trí bởi thực lực là không hề sai, đã đánh đổi thứ gì thì chỉ có mới biết rõ. Lúc này, điện thoại trên bàn chợt reo lên ba hồi chuông quen thuộc. Anh người gọi đến, có chút không muốn nhận vẫn bấm đồng ý: "Tôi nghe."
"Cậu cả, ông chủ lại lên cơn đau tim." Quản gia tường thuật lại một cách gấp gáp. 
Hoài Khang nghe thấy thì không thể hiện chút quan tâm nào, ngược lại xử lý tài liệu một cách bình tĩnh: "Nói với ông ấy tầm một tiếng nữa tôi sẽ tới nhà chính. Ổng không chết sớm đâu."
"Thằng khốn, mày dám cha mày thế à… khụ khụ…" Giọng của ông Dự lên trong điện thoại, sau đó là một tràng ho dài. 
"Cậu cả, sức khoẻ của ông chủ thật sự không tốt." Quản gia tiếp tục phân bua, thậm chí còn phụ hoạ sau từng tiếng ho đứt quãng kia. 
"Chửi còn tốt, chứng tỏ còn khoẻ. Ông mà hối nữa thì tôi sẽ thay đổi quyết định." Hoài Khang xong rồi cúp máy. Anh đã quá quen với việc này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...