Tôi Đã Tìm Được [...] – Chương 16

Bảo Vy tức đến dậm chân, có ý định chê bai người khác cuối cùng lại rước hoạ vào thân: "Cậu…"
"Cậu cái gì? Muốn đối chất thì lấy hoá đơn ra chuyện." Tuệ Khanh hất mặt. 
"Tôi… tôi không thèm đôi co với cậu. Tôi đi tắm." Bảo Vy bỏ lại một câu rồi nhanh chân trốn vào nhà vệ sinh. 
Ở bên ngoài, Tuệ Khanh vẫn không chịu dừng lại: "Tắm gì? Dù sao đống đồ trên giường cậu cũng sẽ lấn át mùi xà bông mà thôi."
Tuệ Khanh hừ mũi một cái, sau đó ngồi xuống ghế, tiếp tục quá trình chuẩn bị cho kỳ nhập học, một lát sau cũng không bỏ qua cái suy nghĩ lo lắng cho Tâm Dao. Mỹ Ngọc vẫn vui chơi như không có gì, còn đi kiếm mình thì lại không thấy. Cô đột nhiên có dự cảm không lành, lỡ như nhà họ Lý thật sự đã gì tổn đến Tâm Dao thì sao?
—--------------------------
Hoài Khang đang xử lý xấp tài liệu dày về các chi phí của bệnh viện. Anh lên chức viện trưởng này không quá ba năm. Ai vào cũng thấy hâm mộ và ganh tỵ, chỉ khi ngồi ở vị trí này, họ mới hiểu vấn đề tồn . Bệnh viện Hoài Đức quản lý dưới tay ông Dự ngày một lớn mạnh cũng trở thành nơi mốc nối tham ô lẫn nhau, thậm chí là một số tệ nạn không thể tránh khỏi. 
Hoài Khang vẫn còn nhớ rõ cái ngày bước thẳng vào phòng họp cấp cao của các nhà đầu tư cùng ban quản lý, chịu đựng những ánh mắt nghi hoặc và khinh thường. Anh là con trai đích tôn của nhà họ Dự, vốn không một ai có thể hạ thấp vị thế của chính người cha đáng kính luôn phân phát hạt giống của mình ở mọi nơi để lưu lại các đặc tính tốt di truyền như lời ông ta . Ông ta thích một đứa con thông minh, chấp nhận theo mọi lời ông ta muốn, kêu đi hướng đông thì nhất định không đi hướng tây. Anh đã từng là đứa con như , chỉ vì mong cầu sự thương của một người cha. 
Nhìn vào bức hình có người phụ nữ mỉm một cách hiền hậu, Hoài Khang khẽ vuốt nhẹ với nỗi lòng thương nhớ người mẹ quá cố. Mẹ đi cùng ông Dự từ những ngày đầu khi cả hai còn tay trắng. Bà bỏ dở việc học, đi chỉ để có tiền cho ông tiếp tục tiền đồ của mình. Sau đó, bà cũng nhà họ Dự chấp nhận, trở thành vợ chính thức của ông ta không khác gì một người hầu riêng. Ngay cả khi mẹ mang bầu , họ vẫn bắt bà việc như cũ. 
Hoài Khang thương, cưng nựng trong nhà họ Dự, đồng thời bị tiêm nhiễm những suy nghĩ xấu xa về mẹ mình, chính biết, vào lúc bị sốt cao suốt đêm, chỉ có mình bà thức đêm và chăm sóc . Còn những người nhà luôn mồm kêu gào thượng đẳng kia lại biến đi đâu mất. Quần quật là thế, người phụ nữ này vẫn bị chồng khinh thường và ngoại . Mất sức và nhiều cú sốc, bà lên cơn đau tim rồi qua đời ở độ tuổi khá trẻ. 
Chính sự kiện này đã biến Hoài Khang thành đứa trẻ ngỗ nghịch, quậy thậm chí đốt hết tiền của nhà họ Dự vào bài bạc và rượu chè. Họ dần chuyển sang chê bai có tính cách xấu xí hệt như mẹ, thậm chí bắt đầu dành sự chiều cho những đứa cháu ngoài giá thú. Nhưng Vinh lại là người không bao giờ từ bỏ hi vọng ở . Chú vực dậy trong giai đoạn phản kháng điên loạn của tuổi trẻ dù chưa lần nào lớn tiếng với . Cho tới một ngày, chứng kiến mém nữa bước vào con đường nghiện ngập thuốc. 
"Chát!"
Một cái tát đau điếng lên mặt khiến nửa má trái lệch hẳn sang một bên, tóc tai Hoài Khang cứ thế rũ rượi che đi đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên. 
Còn Vinh hận rèn sắt không chặt, giọng khàn đi rất nhiều: "Con còn định sống như thế này tới bao giờ hả Khang? Con nghĩ con như thế này sẽ nhận lại sự ý của cha con à, hay để cho người nhà phải hối hận?"
Thấy Hoài Khang im lặng, Vinh tiếp: "Chẳng một ai quan tâm cả đâu Khang ạ. Họ bỏ rơi con rồi. Họ tìm người thừa kế tốt hơn rất nhiều. Và con vẫn ở đây mong chờ điều gì từ đám người đó? Con nghĩ mẹ con ở suối vàng sẽ chấp nhận hiện thực này sao? Bà luôn mong con hạnh phúc, chứ không phải trở thành ma sống."
Trước khi rời đi, Vinh vẫn để lại một câu: "Mọi chuyện vẫn chưa quá muộn để bắt đầu lại. Đừng để sự ra đi của mẹ con rơi vào quên lãng."
Hoài Khang gục xuống sàn, ôm lấy đầu mình, cuối cùng nằm dưới đất cả một đêm, mắt cứ trừng trừng lên trần nhà. Sáng hôm sau, đi vào nhà vệ sinh, cạo sạch râu, tỉa tớt lại mái tóc dài lòng thòng của mình dù nó vẫn hực lên màu xám khói. Anh đi xuống lầu, trên người bỏ đi bộ đồ rộng ăn chơi đính đá lung tung, thay vào đó là quần tây và áo thun đơn giản toả ra khí chất hơn khá nhiều khiến cả nhà Vinh hốt hoảng một phen. 
Hoài Khang đi đến trước mặt Vinh, tự giác quỳ xuống với vẻ thành khẩn và kiên định: "Chú Vinh, hãy dạy cho cháu tất cả kiến thức y dược. Cháu muốn giành lại tất cả."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...