Từ lúc Tuệ Khanh có mặt ở kí túc xá, Bảo Vy liên tục bị chỉnh đốn không ít việc.
"Các cậu đi lấy cơm à? Lấy cho tôi một phần nữa nhé." Bảo Vy vừa cắm mặt vào điện thoại, vừa lên tiếng khi thấy ba người bọn Tuệ Khanh chuẩn bị ra ngoài.
Hai người cùng phòng thở dài, Tuệ Khanh phản ứng ngược lại thay vì để yên như họ lúc trước: "Từ khi nào khoa múa dân tộc cho người bị liệt tứ chi vào ?"
"Cậu…" Bảo Vy trừng mắt, xong thái độ hả hê của Tuệ Khanh thì càng tức hơn.
"Muốn lấy giùm cũng , chúng tôi tầm ba tiếng nữa mới lên. Cậu có chắc cậu không bị đói chết không?" Tuệ Khanh chả thèm quan tâm Bảo Vy sẽ gì tiếp theo, cứ thế quay lưng và kéo hai người kia đi mất.
Tuệ Khanh rất sẵn lòng lấy giùm thức ăn nếu người đó có lí do bận bịu đàng hoàng và chính đáng, chứ không như Bảo Vy chỉ ngồi im một chỗ, cắm đầu vào điện thoại để chơi trò chơi rồi sai khiến người khác như ra lệnh cho người hầu. Cô chán ghét điều đó. Ba người đến căn tin của kí túc xá, vốn bình thường ăn khá nhiều sự trống rỗng trong chiếc ví chỉ cho gặm nhấm ly mỳ khô khan kèm chút đồ ăn bè chia sẻ.
Cho tới khi trở về phòng, thời gian chỉ trôi qua trong vòng một tiếng. Bảo Vy đã đi đâu từ lâu, đồ đạc vẫn quăng lung tung, không hề ngăn nắp. Tuệ Khanh và hai người đành nhún vai, dù sao họ cũng không thể tự chọn cho mình người ở cùng. Không bao lâu sau, Bảo Vy trở lại với tâm trạng hân hoan, thậm chí còn dành cho bọn họ cái cảm thông.
"Sao thế? Đi ăn đồ đơn sơ của căn tin ngon không?" Bảo Vy bắt đầu luyên thuyên, thấy không ai để ý đến mình thì vẫn tiếp tục khoe khoang: "Tôi vừa đi ăn ở nhà hàng về cùng với tiểu thư nhà họ Lý đấy. Các cậu chắc chẳng bao giờ đặt chân vào đó đâu."
Tuệ Khanh nghe tới nhà họ Lý thì bất giác mức độ hảo cảm với Bảo Vy hoàn toàn trở về con số âm vô cực. Ai mà chẳng biết vị tiểu thư trong miệng ta chính là Mỹ Ngọc, đồng thời là người chị nuôi của thân . Chỉ cần nhớ tới những vết thương trên người và sự ốm yếu của Tâm Dao, đã hít thở không nổi vì đau xót. Vốn định sẽ im ắng cho qua chuyện, khoanh tay trước ngực, mở miệng châm chọc:
"Tôi vào căn tin bằng chính tiền của tôi, còn cậu chỉ có thể bám váy người khác. Mà quên không với cậu, túi sách đó là hàng giả, còn không phải giả loại một."
Bạn thấy sao?