"Mình thích cậu. Làm mình nhé."
Tuệ Khanh ôm hộp quà trong lòng, nép vào tường, còn Chí Trung — người mà thầm thương trộm nhớ suốt quãng thời gian cấp ba — đang đứng đối diện với cùng bàn của . Ánh mắt đột nhiên hoang mang, bên tai vang lên câu tỏ của cậu.
Họ có cảm với nhau từ khi nào? Tuệ Khanh nhớ lần đầu gặp Chí Trung trong buổi lễ chào đón học sinh mới, khi vô va phải cậu. Nụ tỏa nắng và sự năng của cậu đã thu hút ngay lập tức. Những điều tốt đẹp nhất về cậu đã kể cho cùng bàn nghe, giờ đây, nhận ra tất cả hành và đồ ăn vặt mà cậu gửi cho đều nhằm đến ấy.
Cô đã tự đa và chuẩn bị cả kế hoạch tỏ , giờ đây, mọi thứ đã chấm dứt.
"Được."
Câu trả lời từ cùng bàn vang lên, cũng là lúc Tuệ Khanh ôm hộp quà chạy mất. Cô mặc kệ mọi thứ xung quanh, chỉ biết cắm đầu lao đi. Tóc xõa, không biết nước mắt hay mưa đang rơi. Trái tim nhói lên, mối đơn phương ba năm kết thúc như .
Đột nhiên, một tia sáng chói chiếu vào mặt khiến sững sờ…
"Ầm!"
Tuệ Khanh té ngã nhào xuống giường, mắt mở tròn trần nhà màu kem với vài vết loang ẩm mốc. Ba người cùng phòng đã quá quen với cảnh này, tiếp tục quay mặt vào vách tường ngủ. Chỉ mình lúng túng ngồi dậy, khẽ vuốt mái tóc rối.
"Mơ gì không mơ, lại mơ phải cậu ta," lầm bầm, ôm gối vứt lên giường và xoa cái m.ô.n.g đau nhức.
Dạo gần đây, thường cảm thấy nhói âm ỉ, như có điều gì đó không ổn. Cô quyết định đi khám sức khỏe. Sau khi tắm rửa, Tuệ Khanh cầm ví tiền lên bệnh viện. May mắn đã đặt trước lịch, chỉ cần đến quầy tiếp tân và tên mình.
"Tôi có thể giúp gì cho ?" tiếp tân mỉm .
"Em đến khám phụ khoa, đã đặt lịch trước, tên Huỳnh Tuệ Khanh," đáp. Thông tin nhanh chóng xác nhận.
"Cô Huỳnh Tuệ Khanh, sinh năm 20xx, chờ một lát nhé," tiếp tân và mời ngồi.
Cô gật đầu cảm ơn, đột nhiên nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Có phải bác sĩ nữ khám không ạ?"
Tiếp tân gật đầu, Tuệ Khanh thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi chờ. Nhưng cơn đau âm ỉ lại dâng lên, khiến nhăn mặt.
Vài giây sau, tên gọi. Y tá cầu cởi quần và nằm chờ. Mặc dù có chút ngại ngùng, biết ở đây chỉ toàn phụ nữ.
"Cứ thả lỏng nhé, không cần lo lắng," bác sĩ với giọng nhẹ nhàng. "Đã đau bao lâu rồi?"
"Dạ, em cũng không nhớ rõ, chắc tầm một tháng nay là đau nhiều hơn," Tuệ Khanh trả lời. Bàn tay bác sĩ nhẹ nhàng ở bên dưới, kỳ lạ là không có thái gì tiếp theo.
Cô hơi nhỏm người lên , hàng chân mày của bác sĩ cau lại khiến lo lắng. "Bộ em bị gì nặng lắm hả bác sĩ?"
Bạn thấy sao?