19.
Bầu không khí chuẩn bị kỳ thi đại học vô cùng khẩn trương
Người thì hồi hộp vội vàng, người thì ra vẻ thoải mái, tất cả mọi người đều nỗ lực cố gắng.
Tôi cùng Tịch Triệt cũng gặp nhau nhiều hơn, chỉ giới hạn trong việc trao đổi kiến thức học tập.
Mặc dù , các cùng trường có vẻ đã phát hiện ra điều gì đó, chỉ là chỉ nghĩ trong lòng không ra.
Ngày khám sức khỏe trước kỳ thi vào đại học, kiểm tra nhịp tim
Lúc kiểm tra Tịch Triệt, tôi đứng chờ ở phía sau, Qua Trân Lệ bỗng nhảy đến bên cạnh tôi.
Cô ấy gọi lớn: “Bạn học Lê Kha”
Tôi: “Ừ”
Cô ấy xấu xa, lại gọi: “Lê Kha”
Tôi: “Ừ?”
Cô ấy vẫn hông có ý tốt, lại tiếp tục gọi: “Kha Kha!”
Tôi mờ mịt không hiểu, bác sĩ ở phía trước tháo ống nghe xuống: “Bạn học kia, đừng kêu nữa.”
Ông ấy chỉ vào Tịch Triệt: “Tim đập quá nhanh!”
Trong chớp mắt, toàn trường im lặng.
Bạn học xung quanh đều to, Qua Trân Lệ vừa vừa chạy mất.
Tôi cúi đầu, cùng với Tịch Triệt, hai tai chúng tôi cùng đỏ lên.
Sự mập mờ giống như kẹo đường giấu trong lọ, vị ngọt nhè nhẹ quẩn quanh, hết tầng này đến tầng khác đều không lấp đầy .
Tôi và hệ thống đều nghĩ, thuận theo tự nhiên, nhiệm vụ công lược có thể sẽ hoàn thành sau kỳ thi vào đại học.
Nhưng mà 10 điểm giá trị công lược cuối cùng kia, thế nào cũng không tăng lên.
Thậm chí sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Tịch Triệt bắt đầu trốn tránh tôi.
20.
Người mà Qua Trân Lệ thích sắp ra nước ngoài, ấy rất buồn nên mời tôi đến buổi liên hoan.
Cô ấy liên hệ với Tịch Triệt, khi Tịch Triệt nghe tôi ở đó, thì sẽ không đến.
Qua Trân Lệ ngẩn người, chửi ầm lên: “Cậu có bản lĩnh thì cứ trốn cả đời đi! Như còn muốn theo đuổi người khác. Cậu xứng đáng đơn phương, đơn phương cả đời đi!”
Tôi ngồi ở bên cạnh, do dự hỏi Qua Trân Lệ: “Cậu có biết vì sao cậu ấy trốn mình không?”
“Cậu ấy lúc trước muốn chuyện cùng cậu ấy chỉ vì muốn lấy cái gì đó từ cậu ấy, cậu ấy sợ là sau khi cậu hoàn thành chuyện đó rồi thì sẽ không thèm để ý đến cậu ấy nữa.”
Tôi đột nhiên phản ứng lại.
Tịch Triệt sợ tôi sau khi công lược thành công, sẽ không để ý đến cậu ấy nữa.
“Cậu ấy chính là đồ nhát gan, xì…”
Qua Trân Lệ mắng mỏ, bỗng nhiên nở một nụ tự giễu trên miệng: “Tớ gì có tư cách cậu ấy đâu!”
Tôi im lặng, không biết thế nào để an ủi người khác, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy ấy.
Ở ngã ba đường tuổi mười tám, có người đi về bên trái, có người đi về bên phải
Chúng ta đều có tương lai riêng, chỉ có thể ký thác hy vọng sẽ gặp lại sau này.
“Bọn họ là diễn viên, cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau đúng không?”
“Tôi không rõ lắm hỏi hệ thống: “Tôi cùng Tịch Triệt có phải sẽ ảnh hưởng tới nội dung câu chuyện? Có phải sẽ ảnh hưởng tới cảm của nam nữ chủ hay không?”
“Ký chủ, nội dung câu chuyện là thứ không đáng tin nhất! Cùng một hành vi lại có cách giải thích khác nhau, có thể sinh ra câu chuyện với nội dung khác nhau.”
“Trong câu chuyện của Qua Trân Lệ, Tịch Triệt cùng với ấy đi học đại học, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu ấy theo đuổi ấy.”
“Nhưng cũng có thể không? Có thể Tịch Triệt là bởi vì mà đi Bắc Kinh, mà trường đại học kia là trường tốt nhất mà cậu ấy có thể thi vào ở Bắc Kinh.”
Hôm nay, tiếng chuyện của hệ thống dường như ôn nhu khác thường.
“Hiện tại, đây là câu chuyện của bản thân , ở trong câu chuyện của , mới là nữ chính.”
“Hơn nữa hình như hiểu lầm tôi, nhiệm vụ của là công lược, tội lại không phải là hệ thống công lược.”
Tôi cảm thấy khiếp sợ vô cùng, nghe thấy hệ thống , “Tôi là… giống như hệ thống nguyện ước. Có người ước nguyện với tôi, nên tôi đến để thành toàn.”
Đúng lúc hệ thống xong câu đó, Tịch Triệt xuất hiện.
21.
Tịch Triệt đưa tôi về nhà.
Suốt một đường im lặng, ta hiếm lắm mới chủ : “Tịch Triệt, cậu có điều gì muốn với tớ không?”
Tịch Triệt dừng bước, cậu ấy đấu tranh một lát, bỗng nhụt chí: “Tớ xin lỗi, là tớ không muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ.”
Tôi nháy mắt mấy cái, biết rõ còn hỏi: “Vì sao?”
Tiếng của Tịch Triệt trở nên khô khốc: “Bởi vì tớ không thi vào trường đại học cậu thích.”
“Vì sao cậu lại phải thi vào trường đại học tớ thích?”
Tịch Triệt chằm chằm vào tôi, thật lâu sau, cậu ấy trịnh trọng rõ từng chữ một: “Bởi vì tôi muốn cùng cậu ở một chỗ.”
Bóng đêm che giấu sự căng thẳng của tôi, cổ vũ cho tôi can đảm
Tôi thẳng vào cậu ấy, từng chữ rõ ràng hỏi: “Không học cùng một trường đại học, sẽ không thể ở cùng nhau hay sao?”
Tịch Triệt dừng lại, trong con ngươi chợt sáng lên ánh sáng như ngọc, thấp thỏm hồi hộp.
Tôi , vừa định kiễng chân, nghĩ lại, ta mở miệng : “Tịch Triệt, cậu cúi đầu xuống!”
Tịch Triệt chậm rãi cúi đầu.
Tôi tiến đến bên cậu ấy, bên tai nhẹ giọng hỏi câu hỏi cuối cùng của đêm nay: “Hôn một cái, tăng cho tôi 10 điểm giá trị công lược không?”
(Hết phần chính truyện)
Bạn thấy sao?