17.
Tôi cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Nếu là người khác, tôi nguyện chịu cảm giác bị tra tấn nội tâm, cũng sẽ trơ mắt người ta giận mà bỏ đi, càng lúc càng xa.
Sẽ không giữ lại, cũng không chủ cầu hòa.
Bởi vì cho dù tôi chỉ là trao đi một ánh mắt, lại nhận sự thờ ơ của đối phương, tôi cũng sẽ rơi vào một hố đen ưu tư.
Nhưng người kia là Tịch Triệt.
Là người đã từng chủ đến gần tôi, lại bị tôi đẩy đi hơn một lần.
Là người mà cái gì tôi cũng chưa , lại đạt đến 70 điểm giá trị công lược.
Là người duy nhất mà tôi tâm trong thời kỳ thanh xuân đen tối của tôi.
Tôi đã đấu tranh tâm lý cả một đêm.
Ngày hôm sau lúc tới trường, Tịch Triệt đã tránh đi ánh mắt của tôi.
Mọi dũng khí mà tôi chuẩn bị , hoàn toàn tan biến trong nháy mắt.
Một buổi sáng, Tịch Triệt không chủ tìm tôi nữa.
Tôi cảm thấy mất mát, dồn tất cả tâm trí vào việc giải đề, chuẩn bị từ đó mỗi người một ngả.
Buổi chiều, tiết thể dục, tôi một mình trốn vào trong thư viện.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, trên bàn bỗng nhiên xuất hiện một lọ sữa dâu tây.
Tịch Triệt rũ mắt, khóe miệng đem theo nụ chế nhạo: “Đừng sợ, tớ không có hạ độc.”
Nhìn tư thế này của cậu ấy, vô cùng giống cái đêm mà chúng tôi lần đầu gặp gỡ.
Tôi giật mình, Tịch Triệt đã ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.
Trong giờ học, trong thư viện không có người khác, mọi cử của cậu ấy đều vô cùng rõ ràng.
Thừa dịp xoay người, cậu ấy lại cố ý đến bên cạnh tôi, thật nhỏ: “Tớ có thể ngồi đây không?”
Cậu ấy nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo như một dòng suối.
Cậu ấy : “Tớ ngồi xuống, chúng mình hòa nhé!”
Vì ngồi quá gần, tai tôi nóng dần lên, lòng bàn tay tôi lại đầy mồ hôi lạnh.
Tôi vội cúi đầu, lí nhí: “Cậu không giận tớ sao?”
“Tớ đã tự dỗ dành chính mình rồi!”
Tịch Triệt khẽ một tiếng, ngữ điệu ôn nhu giống như gió xuân, “Bây giờ tớ phải ngồi xuống mới có thể dỗ dành cậu .”
18.
Tôi cảm thấy xấu hổ nằm úp mặt lên bàn, cúi đầu quay ngược hướng với Tịch Triệt.
Vì tối hôm qua tôi ngủ không ngon, lại vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, tôi cảm thấy rất mệt.
Ngồi cạnh cửa sổ, tôi mơ mơ màng màng thấy ánh mặt trời chói mắt.
Một cái bóng giống như màn che che khuất ánh sáng, tôi giãn mi, ngủ mất.
Sau khi bị tiếng chuông tan học đánh thức, tôi mới giật mình.
Tịch Triệt ngồi bên cạnh, một tay chống má, một tay cầm cuốn sách đang mở, cứ thế cản ánh nắng chiếu vào mặt tôi.
Mặt tôi còn chưa kịp đỏ lên, cậu ấy lại vội vàng thu tay lại, chật vật đứng lên.
“Tan học rồi, đi thôi!”
Tai của cậu ấy ửng đỏ, vội vàng chạy trối chết.
Ta còn đang hoang mang, hệ thống đã biến mất hồi lâu xông ra:
“Ký chủ, lúc nãy ngủ tôi không quấy rầy, chỉ ngủ có một giấc thôi, giá trị công lược đã tăng lên đến 90 điểm rồi nha!”
“Hệ thống, mấy ngày hôm nay cậu đi đâu?”
Đầu tiên tôi cảm thấy kinh ngạc, nghe lời của hệ thống lại cảm thấy mù mịt: “Sao lại tăng nhỉ?”
“Để tôi tặng cho cái bàn tay vàng nhé!”
Hệ thống vừa xong câu này, trong đầu tôi bỗng vang lên tiếng của Tịch Triệt.
“Nhìn ấy ngủ đáng quá, muốn hôn.”
“Đáng quá, muốn hôn.”
“Muốn hôn…”
Liên tiếp vài câu truyền tin, hệ thống bỡn cợt : “Đây là tiếng lòng của Tịch Triệt lúc lén ngủ”
Tôi chỉ ngủ một giấc, mặc kệ Tịch Triệt ngồi đó một mình, mà giá trị công lực tăng từ 70 đến 90…
Hoàn toàn không thèm để ý tới sự xấu hổ của tôi, hệ thống chế nhạo: “Hóa ra là ký chủ không cần nhiệm vụ, vì tự Tịch Triệt tự mình tiến công, công lược bản thân mình.”
Ngón chân ta đậy, gượng gạo lảng tránh sang chuyện khác: “…Mấy ngày nay cậu đi đâu?”
Hệ thống thu hồi thái độ chế nhạo, giải thích: “Tôi thấy nhiệm vụ công lược của ký chủ sắp hoàn thành, nên phải thay ký chủ thêm một chút phần thưởng.”
“Chờ đến khi thi xong kỳ thi đại học, tôi sẽ tặng cho .”
Bạn thấy sao?