Tôi Đã Công Lược [...] – Chương 7

 

15.

 Đương nhiên Tịch Triệt không có khóc trước mặt cả lớp.

Khi hết giờ tự học buổi tối, Tịch Triệt đưa tôi về.

Trên đường, cậu ấy hỏi tôi với giọng buồn buồn: “Vì sao cậu cứ luôn nghĩ tớ thích Qua Trân Lệ?”

Tôi dừng bước, suy nghĩ một chút.

Lúc đầu là bởi vì lời của hệ thống, nó Qua Trân Lệ là nữ diễn viên, mà Tịch Triệt là nam phụ trở ngại chon nam nữ chính.

Nhưng tôi nghĩ kỹ rồi, hệ thống cũng không là “Tịch Triệt thích Qua Trân Lệ”

Tôi có hỏi qua hệ thống, muốn nó thêm một chút về thế giới trong quyển sách này.

Hệ thống từ chối tôi, nó :

“Thế giới không phải là không thể thay đổi, hướng đi của câu chuyện là do nhân vật trong câu chuyện lựa chọn, ký chủ không nên bị cái gọi là nội dung câu chuyện ảnh hưởng.

Nhưng nam phụ thích nữ diễn viên không phải là một chuyện đã định trước hay sao?

Trong lòng tôi kêu gọi hệ thống, lại không thấy nó đáp lại.

Thấy tôi im lặng, Tịch Triệt lại lên tiếng: “Tớ đã là tớ không thích cậu ấy, cậu không tin đúng không?”

Ánh sáng đèn đường buổi tối mông lụng, gần như có thể chiếu sáng nửa khuôn mặt của Tịch Triệt.

Tiếng của cậu ấy cũng giống như ánh mắt của cậu ấy vụn vỡ: “Hay là tại tớ biểu hiện chưa đủ rõ ràng? Tớ tưởng chúng ta đã có thể hiểu rõ ý của nhau rồi”

Cậu ấy không rõ, những hành vi này cùng với tờ giấy kia cho tôi thấy rằng… người Tịch Triệt thích là tôi.

Nhưng mà ba năm học trung học, tôi cùng Tịch Triệt không hề gặp mặt nhau, tôi chỉ là không rõ ràng lắm…

Trong lòng tôi chất chữa nỗi áy náy bất an: “Xin lỗi…”

Ngay lúc đó, Tịch Triệt mở mắt, một giọng nước mắt trong suốt rơi xuống khi hắn nhắm mắt lại.

Cậu ấy quay đầu sang một bên, giọng như than thở rời rạc trong đêm: “Là tớ không tốt, tớ nhát gan.”

16.

Ban đêm, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ , nghĩ đến lần đầu tiên tôi và Tịch Triệt gặp nhau.

Sau khi tan học buổi tự học đầu tiên hồi cấp ba, tôi chạy về phòng học lấy bài thi tôi để quên.

Vừa mới khai giảng, học sinh về rất sớm, khi tôi quay lại phòng học không còn một bóng người.

Khi vừa mới đến cửa phòng học, đèn bỗng nhiên tắt, toàn bộ tòa nhà tối đen như mực.

Tôi hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau, lại rơi vào một cái ôm.

“Đừng sợ, tớ không phải là ma.”

Tịch Triệt liên tục lùi bước, đi vào giữa nơi có ánh trăng bao phủ, lộ ra khuôn mặt trẻ trung của thiếu niên

Cậu ấy tôi, lấy ra điện thoại di mở đèn pin, rồi đưa qua cho tôi: “Lấy đồ phải không? Đi thôi.”

Hồi lớp mười (9), chúng tôi không học cùng lớp. Nhưng mà tôi thường xuyên có thể thấy cậu ấy, nghe về cậu ấy.

Trong lớp, các nữ sinh túm tụm một chỗ, cái tên nhắc đến nhiều nhất là Tịch Triệt.

Lúc tôi đi múc nước cũng có thể thấy cậu ấy lười nhác dựa vào lan can ở hành lang.

Buổi chiều, cổng trường hỗn loạn chen lấn, tôi vẫn có thể thấy cậu ấy trong tầm mắt mình.

Những lúc ánh mắt chúng tôi giao nhau, cậu ấy đều đang .

Hời hợt, thờ ơ, dễ nhận thấy.

Khi tôi ngồi ở sân thể dục đọc sách, bóng rổ của Tịch Triệt rơi xuống bên cạnh.

Cậu ấy ngồi xổm xuống nhặt bóng, lại không đứng ngay lên, ngược lại ngửa đầu tôi: “Cậu đang đọc sách gì đấy?”

Lời của cậu ấy quá tự nhiên, tôi liền theo bản năng tên sách cho cậu ấy.

Cậu ấy gật gật đầu, giống như là muốn thêm điều gì đó, học ở phía sau đang gọi cậu ấy.

Tịch Triệt đứng dậy quay về, đi vài bước, lại bỗng nhiên quay đầu.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng nghiêng, cậu ấy hơi mỉm , nụ thật rạng rỡ.

Cậu ấy chỉ chỉ một chỗ cách đó không xa, với tôi: “Bên kia ánh sáng rất tốt.”

Hồi đó, ở một góc mà mọi người không thấy, chúng tôi thường xuyên có thể cờ gặp nhau và chuyện với nhau vài câu.

Không thể phủ nhận , ở cái tuổi cảm mới nhú mầm, tôi từng có những cảm tốt đẹp với Tịch Triệt.

Cho đến ngày hôm đó, tôi ở bên ngoài lớp thấy Qua Trân Lệ một quyền vào một nam sinh trên tường.

Sau khi nam sinh kia ngã trên mặt đất, Tịch Triệt dẫm lên cậu ấy.

Tôi thấy bộ dáng hung ác khi đánh người của cậu ấy

Bởi vì từ nhỏ lớn lên trong bạo lực của cha, khi lớn lên tôi căm thù những kẻ dùng bạo lực, tạo nên một loại tâm lý sợ hãi.

Tôi biết là chuyện đó xảy ra cũng có nguyên nhân, mà vẫn không nhịn mà cảm thấy chán ghét Tịch Triệt, cũng tận lực cách xa cậu ấy.

Sau khi cậu ấy phát hiện ra tôi tránh né cậu ấy, sau đó dần dần cũng không chuyện với tôi nữa.

Chờ đến khi tôi đã điều chỉnh tốt tâm của mình, chúng tôi đã nhanh chóng trở thành người lạ.

Cho nên tôi không bao giờ nghĩ Tịch Triệt sẽ thích tôi.

Càng không tưởng tượng cậu ấy cũng khóc.

_________

(9). Nguyên văn là cao trung năm thứ nhất, tương đương lớp 10 ở Việt Nam

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...