Khi rể đưa ly rượu mời tôi, cậu ta còn vô thức lau tay bằng ống tay áo – một hành thể hiện rõ sự khinh thường.
Triệu Tuyền thấy hành đó thì mắt đỏ hoe, như thể thấy tôi mất mặt.
Tôi uống ly rượu trong im lặng, chẳng lời nào, để mặc vợ cũ lên phát biểu chúc phúc, rồi lặng lẽ rời khỏi sân khấu.
Trở về chỗ ngồi, tôi hơi trách cả: “Anh à… không nên kéo em ra gì.”
Anh tôi thì nghiêm mặt : “Em đâu có chết? Em là hùng của họ Triệu, tại sao lại phải để người khác thay em lên sân khấu?”
“Em có tên riêng trong gia phả, em biết điều đó có nghĩa gì không?”
Lời tôi còn chưa dứt, thì thông gia bên trai đã bước đến.
Cha rể nâng ly rượu mời tôi.
Tôi định từ chối, vẫn uống cho xong.
Ông ta bỗng hỏi: “Trước giờ tôi không hề biết Tuyền còn có bố. Này thông gia, ông nghề gì ?”
Tôi lúng túng đáp: “Tôi… ở nhà nông, chỉ là một nông dân thôi.”
Nhưng lời dối đó ngay lập tức bị vạch trần.
Từ bàn tiệc bên cạnh – phía họ hàng nhà trai – có một người đàn ông trông như trong ngành trại giam, đứng bật dậy:
“Ông ta không phải nông dân. Tôi trong trại giam, từng gặp ông ta. Ông ta là tội phạm người, mới ra tù chưa đầy một tháng.”
Sắc mặt cha rể lập tức tối sầm.
Ông ta quay phắt lại, trừng mắt với con trai mình, lớn tiếng quát: “Con rốt cuộc cái gì hả?”
“Con dám cưới con của một tên người? Cưới hỏi cái quái gì nữa!”
Ông ta giận dữ ném ly rượu xuống đất.
Ly rượu vỡ tan thành từng mảnh như bóp nát cả trái tim tôi.
Ông ta kéo tay rể, định bỏ tiệc ra về.
Triệu Tuyền vội níu tay chồng, vừa khóc vừa van nài: “Anh ơi đừng đi, nghe em đã, đừng bỏ đi mà…”
Mẹ chồng ở bên cạnh cũng thêm dầu vào lửa: “Nhà tôi là danh gia vọng tộc, còn nhà các người là gia đình tội phạm, sao có thể xứng với con trai tôi?”
“Các người rõ ràng là gạt cưới, thật là táng tận lương tâm!”
Ông thông gia còn buông thêm một câu đầy khinh miệt: “Con vô phúc thì không thể bước chân vào nhà có phúc.”
Vợ cũ của tôi vội vàng chạy tới ngăn cản hai ông bà thông gia, rồi quay đầu mắng tôi: “Ông đúng là sao chổi! Vừa ra tù đã không chịu yên phận. Nhìn đi, giờ con bé Tuyền đến mức không cưới nổi.”
Anh cả tôi giận đến mức suýt lao vào đánh người, tôi phải vội kéo tay , định lẳng lặng rời khỏi nơi này.
Nhưng còn chưa kịp đi xa, bên ngoài đã có người lớn tiếng hô: “Chủ tịch Tập đoàn Đức Huệ – ông Triệu Huy Vũ đến rồi!”
Ngay lập tức, đám đông đang hóng chuyện đều quay đầu về phía cửa chính của khách sạn.
Cả ông bà thông gia cũng đứng khựng lại giữa chừng.
Dù sao thì Triệu Huy Vũ cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân tại Vân Thành.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên cao lớn, dáng vẻ đĩnh đạc, bước vào với hàng loạt vệ sĩ theo sau.
Ông thông gia lập tức buông tay con trai ra, nhanh nhảu bước tới chìa tay định bắt tay với Triệu Huy Vũ, nghĩ rằng đối phương đến tìm mình.
Nào ngờ, Triệu Huy Vũ đi thẳng qua không thèm liếc ông ta lấy một cái.
Khí chất của người đứng ở đỉnh cao thể hiện ra rõ ràng, không cần cũng đủ khiến người khác dè chừng.
Điều không ai ngờ là, ánh mắt của Triệu Huy Vũ lập tức về phía tôi.
Anh ta bước nhanh đến, nắm lấy tay tôi đầy kích : “Anh hai! Khi nào ra tù ? Sao không báo trước một tiếng với em?”
Tôi ngây người, không biết phải gì.
Triệu Huy Vũ tưởng tôi không nhận ra ta, liền chỉ vào mũi mình, : “Anh hai, em nè Em là Tiểu Vũ, hồi trước gọi em là ‘nhóc mũi dãi’ đó!”
Tôi gật đầu liên tục, bật : “Nhớ chứ, tất nhiên là nhớ rồi.”
Ngay sau đó, ta quay sang cả tôi, trách nhẹ: “Anh cả, sao không sớm với em là hai đã ra tù?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?