Trong lễ cưới, người vợ đang mang thai lại muốn ra oai phủ đầu với tôi.
Cô ta cầu mẹ tôi phải cúi người, đích thân cõng ta từ xe cưới vào nhà.
Khi dâng trà, lại chê bai mẹ tôi là một bà già nông thôn, kiên quyết không chịu gọi một tiếng "mẹ".
Thậm chí, ta còn rằng thân phận của mẹ giảm giá trị buổi lễ, rồi ngang nhiên định đuổi mẹ tôi ra khỏi hôn trường.
Tôi không chịu nổi nữa, lập tức tung một cước đá ta xuống sân khấu.
Ngay tại chỗ, tôi tuyên bố rằng người phụ nữ nông thôn mà khinh thường thực ra chính là chủ tịch công ty.
Lúc này, ta mới khóc lóc, quỳ gối trước mặt mẹ tôi, cầu xin tha thứ.
Tôi chỉ một chữ: "Cút!"
1
Tôi và nhau hai năm, tháng trước ta mang thai, vì chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới.
Khi hai gia đình bàn bạc về kế hoạch tổ chức lễ cưới, tôi đề nghị để mẹ tôi đang nghỉ dưỡng ở quê đến chuyện với mẹ vợ tương lai để mọi việc thêm suôn sẻ.
Nhưng Lưu Mộc Mộc lại : “Gọi bà ta gì, một bà già nông thôn thì biết cái gì chứ?”
“Cứ theo ý mẹ em là .”
Ý của mẹ ta bao gồm: sính lễ 880.000 tệ, mua vàng 350.000 tệ, tổ chức tiệc cưới tại khách sạn cao cấp nhất.
Quan trọng nhất, toàn bộ họ hàng nhà sẽ đến tham dự lễ cưới, như nhà họ sẽ không cần tổ chức tiệc lần hai.
Tất nhiên, chi phí tiệc cưới bên nhà sẽ do chúng tôi chi trả.
Ngoài ra, bọn tôi còn phải chuẩn bị phong bì 1.888 tệ và mỗi người một cây thuốc lá đắt tiền cho từng vị khách nhà .
Tôi bắt đầu thấy không thoải mái. Mấy khoản khác tạm chấp nhận, tôi thắc mắc:
“Tại sao phải tặng phong bì và thuốc lá cho họ hàng bên nhà ? Họ đến dự tiệc không phải nên mang phong bì mừng cho nhà trai sao?”
Mẹ vợ tương lai, bà Vương Xuân Lan, lườm tôi một cái và : “Tôi đang giúp cậu giữ thể diện đấy. Dù sao cậu cũng là một quản lý lớn, mà ông chủ lại là ruột cậu, chẳng lẽ chút tiền này cũng không chi nổi sao?”
“Cậu bỏ ra số tiền này, sau này họ hàng nhà chúng tôi ai cũng nể mặt cậu.”
Tôi hiểu rồi. Họ chỉ muốn dùng tiền của tôi để đẹp mặt mình mà thôi.
Không phải tôi không có khả năng chi trả, mà là tôi không muốn. Tôi thấy không có lý do gì cả.
Còn về sính lễ 880.000 tệ, tôi cũng cảm thấy quá cao.
Nhưng họ lại : “Mộc Mộc đã mang thai con trai cho cậu, số tiền này thì tính là gì chứ?
Tình cảm của hai người đến mức này cũng không đáng chút sính lễ đó sao?”
“Chúng tôi không phải muốn lấy tiền của cậu, chỉ là muốn xem Mộc Mộc có vị trí gì trong lòng cậu.”
“Chúng tôi chỉ cần thấy thái độ của cậu mà thôi.”
Ha! Nếu họ thẳng ra là muốn tiền, có lẽ tôi còn thấy dễ chịu hơn.
Hà cớ gì phải giả dối như .
2
Tôi hỏi Lưu Mộc Mộc: “Em nghĩ sao?”
Cô ta vừa uống sữa, vừa uể oải trả lời: “Thì theo lời mẹ em đi chứ còn sao nữa. Lâm Viễn, mẹ em không sai, mọi chuyện chỉ để xem coi trọng em đến mức nào thôi.”
“Với lại, em đòi hỏi những thứ này cũng chỉ để đảm bảo cho bản thân. Anh biết đấy, con vốn không có cảm giác an toàn mà.”
Cô ta nhẹ nhàng xoa bụng mình: “Còn cả con trai em nữa, chẳng lẽ con không đáng để bỏ ra chút tiền này sao?”
Cô ta thực sự không có cảm giác an toàn, bởi ta không có việc , cũng chẳng có bằng cấp gì.
Tôi cũng không hiểu sao mình lại chọn ta nữa. Haiz!
Tôi hỏi mẹ.
Mẹ vừa tưới cây vừa đáp: “Nó mang thai rồi, con còn gì nữa? Đồng ý với nó đi. Chỉ cần nó đối tốt với con, số tiền này cũng chẳng là gì.”
Cuối cùng, chúng tôi vẫn đồng ý với cầu của họ.
Sính lễ 880.000 tệ, tất cả đều để lại nhà mẹ đẻ ta, bảo là giao cho mẹ ta giữ hộ, thực tế thì ai cũng hiểu chuyện gì.
Hồi môn chẳng có một xu, lại còn dẫn người qua bắt tôi phát phong bì.
Thôi, tôi cũng nhịn. Lưu Mộc Mộc còn đang mang thai mà.
Bạn thấy sao?