Tôi Cướp Nụ Hôn [...] – Chương 4

11

Đến khi tôi buông ấy ra, mới kịp nhận ra mặt mình đang nóng bừng.

Tạ Dao tôi, trong mắt ánh lên tia lấp lánh như sao vụn, dưới ánh đêm càng thêm lấp lánh.

“Thầy Tạ dễ bị hôn thế này à?”

Tim tôi đập thình thịch, “Em chẳng cần tốn bao nhiêu sức đã kéo thầy cúi đầu rồi, thầy Tạ yếu thế sao?”

Nụ của Tạ Dao khựng lại, trong mắt bỗng hiện lên vẻ nguy hiểm.

Anh ấy siết nhẹ eo tôi, dùng chút sức đã kéo tôi vào lòng.

“Chỉ có em mới có thể kéo tôi cúi đầu.”

Tạ Dao cúi sát bên tai tôi, giọng như có móc câu:

“Chờ em kéo tôi đã lâu rồi, sao bây giờ em mới chịu ra tay?”

Anh cúi đầu xuống, ánh mắt nóng rực, quét qua bờ môi tôi.

Nhưng chưa kịp hành , phía sau đột nhiên vang lên một tiếng ho khan.

“Khụm…”

Trưởng khoa từ trong phòng đi ra, vừa ra đã liếc mắt tứ phía:

“Hai em ít ra cũng phải để ý chỗ chứ!”

Tạ Dao buông tay, tôi theo phản xạ nhảy khỏi lòng , đứng nép sát tường.

Trưởng khoa nhíu mày dạy dỗ:

“Có chuyện thì vào phòng , đứng ngoài hành lang thế này ra thể thống gì!”

Tạ Dao gật đầu:

“Thầy đúng. Nhưng thầy còn việc gì nữa không? Không có thì mau về nghỉ đi.”

Trưởng khoa ngẩn người, bực bội hừ một tiếng, phất tay bỏ đi.

Tôi nép sát tường, lí nhí :

“Vậy… em cũng về trước đây ạ.”

Mục tiêu đạt rồi, về kẻo trễ — ký túc xá sắp đóng cửa.

Nhưng tôi còn chưa kịp quay người, đã bị Tạ Dao vòng tay ôm ngang eo.

Chân tôi rời khỏi mặt đất, bị bế thẳng vào trong phòng.

Anh áp tôi lên cánh cửa, cả người toát lên khí chất tà mị.

“Ôn Vũ Từ, tôi bây giờ không phải là thằng nhóc mười lăm năm trước nữa đâu.

“Cưỡng hôn tôi thì phải trả lại ngay lập tức.”

Khi cúi đầu hôn xuống, tôi chỉ kịp thấy vành tai ấy đỏ bừng.

Trong giây phút lý trí cuối cùng, tôi chỉ kịp nghĩ:

Thì ra Tạ Dao cũng biết ngượng cơ đấy.

12

Hôm sau lên lớp, tôi cúi gằm mặt vào sách, hận không thể chui luôn vào trong đó, căn bản không dám ngẩng đầu Tạ Dao.

Sợ “phạm thượng khi quân”…

Lâm Tuyết nhận ra tôi khác thường, ghé sát tai thì thầm:

“Sao mặt cậu đỏ thế? Cậu sốt à?”

Nghĩ lại nhiệt độ tối qua… ừm, coi như có sốt…

“Sao cậu cứ cắm mặt vào sách ? Nhìn góc này cứ tưởng cậu ngủ mất rồi. Không sợ chết hả? Không sợ thầy Tạ lại gọi tên à?”

Tôi nhịn không nổi, quay đầu nhỏ giọng:

“Đừng nữa! Tớ đang ghi chép nè!”

Nhưng Lâm Tuyết như thấy ma, chỉ vào khóe miệng tôi hét lên:

“Đm! Miệng cậu bị trầy rồi kìa! Ai cắn thế?!”

“Chó cắn!”

Lâm Tuyết tròn mắt khó hiểu.

Cô ấy ngẩng đầu thoáng qua Tạ Dao:

“Sao hôm nay tai thầy Tạ đỏ thế nhỉ?”

Rồi lại cúi mặt đỏ bừng của tôi.

Nhìn đi lại mấy lần, ấy như bừng tỉnh đại ngộ.

“Ây da! Lặng lẽ chuyện lớn nha chị em! Lúc nào mà chốt ?!”

Lâm Tuyết phấn khích:

“Tớ đã rồi mà, đừng do dự, do dự là thất bại, chủ là thắng lợi!

“Này, giờ cậu có “quan hệ” thế này rồi, sau này có thể xin miễn bài tập không?”

Vừa dứt lời, trên bục giảng Tạ Dao lạnh lùng lên tiếng:

“Bài tập hôm nay là viết cảm nhận, chấm điểm. Không đạt thì bị trừ điểm chuyên cần!”

Lời vừa dứt, cả lớp rên rỉ thảm thiết.

Tôi lườm Lâm Tuyết:

“Mồm quạ của cậu!”

Lâm Tuyết mặt mếu máo:

“Chị em ơi cậu thiệt thòi rồi! Cả người bị “cắn”, mà bài tập chẳng giảm tí nào!”

Điện thoại rung lên, màn hình sáng.

Tạ Dao: 【Bài tập lần trước sai định dạng, qua đây viết lại.】

Lâm Tuyết thấy, gian:

“Thật sự là kêu cậu qua viết bài à? Tớ không tin đâu!”

Tôi thu dọn sách vở, chuồn thẳng ra cửa sau.

Trên đường đi, đầu tôi vẽ ra đủ loại cảnh tượng mơ mộng…

Nhưng khi đến văn phòng, Tạ Dao liếc mắt lạnh lùng:

“Định dạng bài tập để lại cho giáo cấp ba rồi à?

“Ngồi xuống, không viết xong thì không về!”

Xong rồi, mấy cảnh mộng mơ trong đầu tôi vỡ nát hết.

Viết bài đến tận nửa đêm, tôi mệt đến choáng váng đầu óc.

Tạ Dao khẽ nâng mí mắt, vòng qua bàn đi tới chỗ tôi.

Anh ấy chằm chằm vào miệng tôi, ánh mắt có chút sâu xa.

“Viết xong rồi? Giờ chuyện chuyện trả nợ chút nào.”

Tôi mơ hồ, sao ngày nào tôi cũng mắc nợ ấy trời?!

Anh từ tốn vòng tay ôm tôi:

“Nụ hôn cướp hồi mười lăm năm trước…”

“Đủ rồi! Hôm qua đã “trả” mấy lần rồi còn gì!” Tôi hơi bực, miệng giờ vẫn còn đau đây này, sao chưa trả hết nữa?!

Tạ Dao cúi đầu, giọng dụ dỗ:

“Chuyện nào ra chuyện đó, hôm qua là hôn bây giờ, chưa tính là trả nợ đâu.

“Ngoan nào, lần này nhẹ chút.”

13

Tống Vãn Khanh lại chặn tôi lần nữa.

Trong quán cà phê, ấy chống cằm, im lặng hồi lâu không .

Tôi cẩn trọng mở miệng:

“Hay là chị nghĩ thêm chút nữa, mai ta tiếp nhé?”

Tôi vừa đứng dậy, ấy đã đập tay xuống bàn cái “rầm”, tôi giật mình ngồi xuống ngay.

Cặp mày ngài xinh đẹp của ấy nhíu chặt:

“Sao chơi không có đạo nghĩa ?!

“Tôi vừa tuyên chiến với , quay đầu liền nhào tới “xử” Tạ Dao ngay trong đêm à?!

“Công bằng cạnh tranh, hiểu không?! Cô như là ăn gian đó, biết không?!”

Tống Vãn Khanh tức giận đến mức cầm ly Americano uống cạn một hơi.

Tôi dè dặt nhỏ:

“Xin lỗi…?”

Cô ấy hừ lạnh.

“Có gì mà xin lỗi? Chuyện cảm là tự nguyện, tôi theo đuổi năm năm không , ngoắc tay một cái là ấy theo ngay, tôi chẳng ra ấy thích ai chắc?

“Hết năm nay tôi sẽ về trường tiếp tục học. Còn với ấy thì…”

Cô ấy khựng lại một chút, rồi bỗng giọng trở nên dữ dội:

“Sau này hai người kết hôn đừng có mời tôi, tôi không đi mừng cưới đâu!”

“Hung dữ gì chứ?”

Tạ Dao đẩy cửa bước vào, vòng tay ôm tôi vào lòng:

“Dọa tôi sợ thì đền nổi không?”

Tống Vãn Khanh nổi đóa:

“Cút đi!”

“Được .”

Tạ Dao kéo tôi đứng dậy, dẫn tôi đi ra ngoài cổng trường.

“Đi đâu thế?” tôi hỏi ấy.

Hiếm khi thấy Tạ Dao cũng đỏ mặt.

Ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng lí nhí một câu:

“Dạo trước mua nhà gần đây, dẫn em qua xem thử.

“Thầy trưởng khoa cũng đúng, ở trong trường… không tiện lắm.”

Mặt tôi cũng đỏ bừng, không kéo dài bao lâu.

Vừa vào nhà — nào có vẻ là nhà mới mua chứ?! Đồ đạc sắp xếp chỉnh tề hết rồi!

Tạ Dao giả vờ đánh trống lảng:

“Chủ nhà trước tốt quá ha, còn giúp bọn mình trang trí sẵn nữa, trùng hợp ghê…”

Tôi chặn họng :

“Nói thật đi, mua từ khi nào?”

“Một năm trước…”

Ngoại truyện · Tạ Dao

1

Bạn có tin vào tiếng sét ái không?

Tôi không tin, thậm chí còn khinh thường chuyện đó.

Năm cuối trước khi tốt nghiệp tiến sĩ, thầy trưởng khoa của Đại học Lâm Hải đã tiếp với tôi từ sớm, nhiệt mời tôi đến trường tham quan.

Lý do nghe rất hay ho:

“Tôi không bắt cậu phải ký hợp đồng ngay đâu, chỉ mời cậu đến xem thử. Nếu cậu không thích môi trường bên này thì tôi cũng không ép, đổi người sớm cũng tốt cho cả hai bên, cậu thấy đúng không?”

Nghe rất hợp lý, tôi thu dọn qua loa rồi đi.

Hôm đó, vừa hay trường tổ chức cuộc thi nhảy đồng diễn.

Nói thật, tôi không có hứng thú gì với mấy thứ đó.

Trường tôi có một em suốt ngày rủ tôi đi xem múa, mấy người lắc qua lắc lại thì có gì hay chứ?

Nhưng bài nhảy lại tổ chức ngay ở sân vận , dù sao đi ngang cũng phải lướt qua vài phút.

Đúng lúc ấy, tôi trông thấy một người rất quen.

Cô ấy mặc váy trắng, tay cầm hai bó hoa lớn.

Nhìn không tự nhiên lắm, từng cử chỉ tác đều hơi cứng ngắc.

Không hiểu sao tôi lại nhớ tới hồi rất lâu về trước — có một bé nhỏ nhắn từng cầm hai chiếc lá cây, nhảy múa cho tôi xem.

Hầu như là nhảy loạn xạ.

Nhảy xong còn bắt tôi phải nhận xét, không hay là giận ngay.

“Tạ Dao, trai em, em cũng phải thích hết chứ!”

Vừa bá đạo vừa vô lý.

Ký ức và hình ảnh trước mắt chồng lên nhau, đường nét khuôn mặt bé năm xưa trong ký ức tôi lại vô cùng khớp với ấy bây giờ.

Một cái tên bỗng hiện lên trong đầu tôi, vừa nghĩ tới tôi đã lẩm bẩm gọi ra miệng:

“Ôn Vũ Từ?”

đang nhảy lập tức khựng lại, ngó nghiêng đầu:

“Ai gọi tôi ?”

Vì bị ngắt quãng nên đội của ấy thua luôn cuộc thi.

Cả nhóm ỉu xìu đi về phía rìa sân, càng lại gần, ấy càng xinh.

Khi gần, tim tôi không kìm mà loạn nhịp.

Một cảm giác chưa từng có.

Tôi hỏi thầy trưởng khoa ấy là ai.

Thầy trưởng khoa :

“Ôn Vũ Từ đó, con bé lanh lợi lắm, nghe còn cùng quê với cậu, cũng là người thành phố Lâm Hải.”

Thầy trưởng khoa rất tinh ý, một vòng là đoán ra tâm tư tôi, bèn đổi đề tài:

“Đi, đi dạo quanh xem, đúng lúc có mấy chỗ nhà mới mở bán, sau này cậu đến việc có nhà ở luôn, tiện lắm phải không?”

2

Tôi mất chút công sức mới điều tra địa chỉ nhà Ôn Thư Ý.

Tôi và cậu ấy từng là cùng lớp cấp hai, tính ra cũng có chút quen biết.

Giúp vài việc nhỏ, nợ vài cái ân , qua lại mấy lần thì dần thân lại.

Hơn nửa năm sau, cuối cùng tôi cũng có lý do chính đáng để đến nhà họ chơi mà không bị ngại.

Không ngờ lại chạm mặt ấy trước.

Trong siêu thị, ấy đang dụ dỗ nhóc con 5 tuổi moi tiền.

Nhân lúc nhóc con chưa biết chấm thập phân, ấy bịa giá lên gấp trăm lần.

Lúc thanh toán, ấy chỉ vào hóa đơn giải thích, mấy món lẻ tẻ trong giỏ đã tiêu sạch ba vạn tệ.

Khiến thu ngân cứ ấy mãi.

Nếu không phải thằng bé cứ gọi “ nhỏ, nhỏ”, chắc thu ngân đã gọi cảnh sát rồi.

Quay người một cái, ấy đâm thẳng vào lòng tôi.

Ừm… ôm rất vừa tay.

Cô ấy rách áo tôi, còn muốn đền tiền.

Nhưng tôi không muốn ấy đền cái gì khác.

Tôi chỉ muốn ấy.

[Toàn văn hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...