Đến nhà họ Lâm, mặc dù dì Tô đã biết rõ ngọn ngành câu chuyện, vẫn thăm dò hỏi chúng tôi: “Hai đứa đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tôi và Lâm Miên nhau, nghiêm túc gật đầu, dì Tô lúc này mới yên tâm.
“Ài rồi, thì tốt, ban đầu mẹ đã thấy thằng nhóc Tiêu Thời Ngạn kia không ra gì, nếu không phải con bé Lâm Miên lúc đó cứ nhất quyết đòi gả thì mẹ cũng sẽ không đồng ý.”
Tôi liếc thân bên cạnh đang mặt mày méo xệch, nghĩ đến chuyện buồn nhất đời cũng không nhịn .
“Nhưng mà Tiểu Giang à, dì thật sự phải con một câu.
“Tuy rằng thằng nhóc Tiêu Thời Ngạn kia không đáng tin cậy, mà Tiểu Trình thì đúng là không chê vào đâu , con… còn chưa ly hôn mà đã nghĩ đến cậu ấm nhà họ Bùi rồi, con… có phải là hơi quá đáng không?”
Răng nanh đang nhe ra của tôi còn chưa kịp thu lại, đã bị ai đó úp nguyên một cái nồi lên lưng.
“Nhà họ Bùi… cháu nhớ nhung… cháu?”
Tôi Lâm Miên với vẻ khó tin, mặt đầy dấu chấm hỏi đen sì, nàng giả vờ như không thấy rồi quay đầu đi chỗ khác.
Tôi đành phải quay đầu, cố gắng : “À ừm… dì đúng, lần sau cháu sẽ ý.”
“Còn lần sau nữa hả?”
Giọng dì Tô đột nhiên cao vút, ánh mắt tôi cũng thay đổi.
Nếu trước đây dì ấy tôi chỉ đơn thuần là ánh mắt trưởng bối hậu bối, thì bây giờ biểu cảm của dì ấy giống như gặp ma , ánh mắt đầy kinh ngạc và khó tin, thậm chí còn mang theo một chút… khâm phục.
Thấy hình không ổn, Lâm Miên vội vàng kiếm cớ kéo tôi lên lầu.
Vừa đóng cửa phòng, tôi liền hét lên:
“Lâm Miên! Đồ đàn bà điên này, từ bao giờ lại thành tớ nhớ nhung nhà họ Bùi rồi?
“Rõ ràng là chính cậu muốn xem thử chàng đẹp trai số một giới kinh đô này trông như thế nào, mà dám lấy tớ ra bia đỡ đạn, cậu chán sống rồi!”
Tôi đang bóp cổ Lâm Miên chưa đã tay thì cửa vừa đóng lại đã bị gõ.
“Cô ơi, bà Tiêu đến rồi, đang ở dưới lầu muốn gặp hai .”
4
Mẹ Tiêu Trình ra ngoài là một người phụ nữ rất đoan trang, thích mặc sườn xám, rất coi trọng quy tắc và cách cư xử.
Nhưng thực ra, khi ở riêng với chúng tôi, bà ấy lại rất dễ chuyện, có thể coi là một bà mẹ chồng khá thoáng.
Nhưng mẹ chồng thoáng không có nghĩa là bà ấy không bênh vực con trai mình.
Từ khi bà ấy ngồi xuống, miệng chưa từng ngừng lại, liên tục khuyên tôi và Lâm Miên đừng dễ dàng ly hôn.
Đại loại là mọi người đều không còn nhỏ nữa, đừng việc gì bốc đồng, bây giờ vẫn chưa biết rõ sự thật, mọi chuyện vẫn còn có thể thương lượng.
Nhưng bà ấy đến khô cả miệng, Lâm Miên vẫn không hề nhượng bộ.
Điều này nằm trong dự đoán của tôi, thân của tôi tuy bình thường tính nóng nảy, việc hấp tấp, cảm của ấy rất tinh tế.
Yêu cầu về lòng chung thủy trong cảm của ấy cao đến bất ngờ, nếu không thì cũng sẽ không để Tiêu Thời Ngạn thề thốt, không giấu giếm bất cứ chuyện gì trong quá khứ mới đồng ý cầu hôn.
Kết quả bây giờ mới cưới chưa đầy một năm, Tiêu Thời Ngạn đã bị lộ chuyện qua lại với cũ, còn bị chụp không ít ảnh hai người gặp gỡ riêng.
Tiêu Thời Ngạn lại không chịu giải thích rõ ràng với ấy, Lâm Miên đương nhiên sẽ không nhịn rồi.
Cũng không nên nhịn.
Thấy khuyên Lâm Miên không , bà ấy muốn tìm đột khẩu từ phía tôi.
“Vậy còn Tiểu Giang? Tại sao con lại muốn ly hôn?”
Tôi đương nhiên : “Con kết hôn với Tiêu Trình là để chị em dâu với Miên Miên, bây giờ Miên Miên muốn ly hôn rồi, con đương nhiên cũng phải đi theo thôi.”
Mẹ Tiêu, người luôn kiểm soát biểu cảm rất tốt, lúc này nghe câu trả lời của tôi cũng rất khó chịu.
Lâm Miên khoác tay tôi, âm thầm giơ ngón cái với tôi.
Tôi ưỡn ngực, đắc ý, dùng ánh mắt truyền đạt với ấy:
[Chuẩn bài!]
Mẹ Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định:
“Thời Ngạn đúng là có chỗ không đúng, Tiêu Trình không phạm sai lầm gì cả.
“Mẹ thấy nó rất thích con, con … nó sẽ rất buồn.”
Thích sao?
Nghĩ kỹ lại thì, Tiêu Trình có lẽ… đúng là thích tôi.
Nghe Miên Miên , trước khi kết hôn với tôi, ấy đúng là rất bận rộn, không thường xuyên về nhà, từ sau khi kết hôn, ấy mỗi ngày đều đúng giờ về nhà.
Mỗi lần đều mang về cho tôi một vài món đồ nhỏ, có khi là thấy đồ trang trí thú vị ở chỗ khách hàng, cảm thấy tôi sẽ thích liền mặt dày xin về.
Có khi là món bánh ngọt mới của tiệm bánh tôi thích, hoặc là một chiếc lá rơi rất đẹp nhặt trên đường.
Tuy không phải là những món quà đắt tiền, những món đồ nhỏ này, ngược lại khiến tôi có cảm giác… mình luôn nhớ đến.
Nghĩ đến thôi đã thấy ngọt ngào trong lòng.
Không biết tại sao, lại nhớ đến cảnh tượng đêm qua bị ấy ôm chặt trong lòng, khóe miệng không khỏi nở nụ .
“Hự! Đau quá!”
Lâm Miên véo mạnh vào eo tôi, lúc này tôi mới hoàn hồn.
Thấy mẹ Tiêu tôi với vẻ trêu chọc, tôi không khỏi đỏ mặt.
“Khụ khụ… Mẹ, những gì mẹ … cũng không phải không có lý, con đúng là không nên ly hôn với Tiêu Trình một cách vội vàng như .
“Vì con quyết định, tạm thời chưa ly hôn.”
Mẹ Tiêu còn chưa kịp vui mừng, tôi đã đổi giọng:
“Nhưng mà, hôn nhân có thể chưa ly hôn, con cũng sẽ không về nhà họ Tiêu.
“Cuối cùng hôn nhân của con và Tiêu Trình có thể tiếp tục hay không, còn phải xem sau khi Miên Miên ly hôn, mức độ oán hận của ấy đối với Tiêu Thời Ngạn ra sao.”
Sắc mặt mẹ Tiêu vừa mới tốt lên lại tối sầm.
Bạn thấy sao?