Tôi trả lời tin nhắn xong, lập tức nhảy khỏi giường, hăng hái mở tủ quần áo ra bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cái này là bộ đồ cao cấp đầu tiên Tiêu Trình tặng tôi trong tuần trăng mật, cất vào.
Đôi giày cao gót kia là Tiêu Trình đặc biệt bay sang Pháp tìm người đặt riêng cho tôi, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, cũng mang đi!
Còn có con búp bê handmade tặng vào ngày lễ Thất Tịch này, dây chuyền kim cương tặng vào Giáng sinh, khăn quàng len tự tay ấy đan tặng vào đêm giao thừa, cái này cái này còn cái kia nữa, ừm… hơi nhiều… Thôi kệ, cùng lắm thì lấy thêm một cái vali nữa.
Lúc hai cái vali sắp nổ tung, tôi chiếc váy cưới đuôi cá trong tủ kính mà khó xử…
Nghĩ đến Lâm Miên đang đợi tôi, cuối cùng vẫn nghiến răng quyết định: “Lần sau mình sẽ mang cậu đi, đợi mình nhé!”
Sau đó, tôi xách mỗi tay một chiếc vali, như ăn trộm mà lom khom chạy ra khỏi biệt thự, mãi đến khi lên chiếc xe đã đợi sẵn bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả đường đến khách sạn, tôi đeo kính râm và khẩu trang, trước ngó sau, chắc chắn không có ai theo dõi mới lẻn vào phòng của Lâm Miên.
2
Vừa vào phòng, Lâm Miên lại bắt đầu kể lể Tiêu Thời Ngạn tệ bạc đến mức nào.
Buổi sáng còn nhắn tin cho ấy, thề thốt rằng mình và ta không còn quan hệ gì nữa, kết quả buổi chiều hai em lại cùng nhau uống rượu với ta, còn vui vẻ.
“Tiêu Thời Ngạn đúng là đồ khốn nạn, tớ, Lâm Miên này đúng là mù mắt mới đồng ý cầu hôn của ta!”
Tôi phụ họa: “Đúng ! Tiêu Trình cũng không phải người tốt!”
Nghe tôi nhắc đến Tiêu Trình, Lâm Miên lật người hỏi:
“Cậu cứ thế hấp tấp quyết định chạy theo mình, cậu không hối hận sao? Tiêu Trình đâu có gì có lỗi với cậu.
“Hơn nữa… ấy ít khi , đôi lúc mặt ấy mình còn thấy sợ.”
Nói như thì… Tiêu Trình hình như đúng là không có lỗi gì, dù sao tôi và Tiêu Trình, người thì vì kết hôn thương mại, người thì vì bị gia đình giục cưới mới kết hôn.
Nhưng từ trước đến nay ấy luôn đối xử rất tốt với tôi, cái gì cũng cho tôi tốt nhất, thậm chí còn cướp không ít thứ tốt từ tay Tiêu Thời Ngạn tặng cho tôi, tuy rằng cuối cùng mấy thứ đó đều bị tôi và Lâm Miên chia đôi.
Tôi chưa từng thấy ấy tức giận, mà nghĩ cũng biết… chắc là đáng sợ lắm.
Nhưng mà đi cũng phải lại, bức ảnh hôm nay kia thì rõ ràng Tiêu Trình biết chuyện, ấy chưa từng với tôi nửa lời.
Biết mà không báo, tội chết!
“Cậu đừng lo, dù sao hai chúng ta phải ở bên nhau.”
Tôi nheo mắt, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Chờ đã, hai chúng ta đều ly hôn rồi, sau này sao chị em dâu nữa?”
Lâm Miên thờ ơ :
“Chuyện này có gì to tát đâu, cái cây độc nhất nhà họ Bùi kia chẳng phải còn có một người tuổi tác cũng xêm xêm đó sao? Tớ đã bảo mẹ tớ đi dò rồi, đến lúc đó chúng ta mỗi đứa chia một người là xong.”
“Ôi hiền ơi ~ vẫn là cậu đáng tin cậy nhất, ngay cả chuyện tìm người sau cũng đã tính toán hết rồi!”
“Đó là đương nhiên, cũng phải xem mẹ tớ là ai chứ!”
Mẹ của Lâm Miên, cũng chính là dì Tô, là bà mối mát tay nhất trong giới phu nhân giàu có ở giới kinh đô chúng tôi, quanh năm suốt tháng đều nhiệt mai mối cho các cậu ấm chiêu, nắm trong tay thông tin của tất cả trai tài sắc ở giới kinh đô.
Lúc trước bố mẹ tôi đồng ý cho tôi và Tiêu Trình kết hôn nhanh như , chính là vì họ đã tham khảo ý kiến kỹ càng từ dì Tô.
Mặc dù việc tôi không muốn đương kết hôn luôn là nỗi lo lắng của họ, họ cũng sẽ không tùy tiện gả con mình đi đâu.
Cứ nghĩ đến Tiêu Trình là tôi lại thấy nghẹn khuất trong lòng, ngày nào chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng báo cáo với tôi.
Vậy mà lại có chuyện giấu tôi! Không thể tha thứ!
“Còn một vấn đề nữa, tại sao chúng ta không về nhà mà lại ở khách sạn sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu?”
Lâm Miên lập tức vỗ vào sau gáy tôi: “Cậu ngốc thế! Về nhà chẳng phải để bọn họ tìm thấy sao!”
Đúng rồi, vẫn là Miên Miên của chúng ta chu đáo hơn.
Hai đứa chúng tôi nằm trên giường ba tiếng đồng hồ xấu tám trăm người, cuối cùng đang mơ màng sắp ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tôi tưởng là dịch vụ phòng, không chút đề phòng liền mở cửa.
“Giang! Nguyệt! Bạch!”
Giọng quen thuộc đến mức xua tan hết cơn buồn ngủ của tôi, Tiêu Trình đang nghiến răng nghiến lợi tôi với vẻ mặt đen sì.
Lâm Miên bị đánh thức cũng rất khó chịu.
“Bạch Bạch, là ai , ồn ào c.h.ế.t đi !”
Tôi chậm rãi quay đầu lại, Lâm Miên vốn đang cau có, ngay khi thấy Tiêu Trình thì cũng giật mình tỉnh giấc.
“Miên Miên, cứu…”
“Về nhà.”
Tôi còn chưa kịp hết câu đã bị Tiêu Trình xách như xách gà con đi mất, tiện thể trơ mắt Tiêu Thời Ngạn đi vào phòng Lâm Miên.
Trước khi cửa phòng đóng lại, tôi còn nghe thấy tiếng Tiêu Thời Ngạn quỳ “phịch” một cái.
Bạn thấy sao?